Khẩn khẩn trương trương mặc quần áo tử tế, Đào Mặc đứng ở gian ngoài, nhìn Cố Tiểu Giáp bưng chậu ra ra vào vào hầu hạ Cố Xạ rửa mặt, do dự nghĩ làm sao đi vào cáo từ Cố Xạ, chợt nghe gia đinh bên ngoài nhẹ giọng gọi Cố Tiểu Giáp.
Sự vụ lớn nhỏ ở Cố phủ hầu như đều do Cố Tiểu Giáp xử lý, Cố Xạ chỉ làm những chuyện y muốn làm. Bởi vậy người ngoài nhìn vào Cố Xạ và Cố Tiểu Giáp đều cảm thấy như là hành động hiếm có.
Cố Tiểu Giáp bưng bồn đi ra, hỏi: “Làm cái gì?”
Gia đinh nói: “Bên ngoài có người cầu kiến.”
“Sáng sớm?” Cố Tiểu Giáp nhíu mày. Lúc này tìm tới cửa đa phần là có chuyện vô cùng khẩn cấp, mà hắn đối việc vô vùng khẩn cấp từ trước đến nay không có hảo cảm.”Ai?”
“Người huyện nha.”
“… Ta biết rồi.” Cố Tiểu Giáp vẫy tay với gia đinh ra hiệu cho lui, lại xoay người chạy ra. Vào giờ phút này, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, ai nói hai nam nhân không bị tiên nhân phạt? Lúc này không phải tới rồi sao? Thảo nào tối hôm qua lúc hắn thấy Đào Mặc đã cảm thấy không bình thường, quả nhiên là đã chuẩn bị đào một cái bẫy rập muốn cho công tử nhảy vào!
Cố Xạ sau khi nghe xong lại không có đại kinh tiểu quái gì, thản nhiên nói: “Mời vào đi.”
Cố Tiểu Giáp vội nói: “Ta sợ bọn họ lai giả bất thiện!”
Cố Xạ ngước mắt, “Sợ?”
Cố Tiểu Giáp ngẩn người, ảo não nói: “Cũng phải, có gì đáng sợ. Ta đây phải đi gọi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuc-nhu-bat-thuc-dinh/164573/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.