Tiết Đình nhìn người họ Chử đó.
Hắn, mặt trắng nõn, nhìn có chút gầy nhưng lại làm nổi bật lên vẻ hào hoa phong nhã.
"Túc hạ tới không biết vì việc gì?" Tiết Kính ngồi ở vị trí chủ nhà, sắc mặt trầm tĩnh hỏi.
Chử Đường thi lễ với hắn, nói: "Cháu rể đến là vì hôn ước."
"Cháu rể?" Tiết Đình cười lạnh,"Ai là cháu rể?"
"Nguyên Quân." Vi thị trách cứ nhìn hắn.
"Chử lang." Tiết Kính không nhanh không chậm, nói,"Nếu lão tẩu nhớ không lầm thì cháu gái ta cũng chưa gả cho ngươi."
Chử Đường không để ý, vẻ mặt bình thản, hướng Tiết Kính nói: "Đường cùng Đỗ thị nương tử cho dù chưa thành lễ nhưng đã có tôn trưởng cho phép, cũng đã có hôn thư. Hôn lễ chưa xong, chính là bởi vì bị sơn tặc tập kích quấy rối, Đường thẹn không thể bảo vệ nương tử, hôm nay đến đây, chính là thỉnh cầu Tiết công chấp thuận hôn sự." Dứt lời, hắn sai người hầu trình hôn thư lên.
Tiết Kính nhận lấy, phía trên chữ viết chỉnh tề, có dấu Quan Ấn, tên bá phụ Ninh Nhi - Đỗ Bình cũng viết ở phía trên.
"Nói thật dễ nghe." Tiết Đình lạnh nhạt nói, "Biểu muội ta năm ngoái trên đường đi Lãng Châu bị cướp, suốt hai tháng sống đầu đường xó chợ mới đến được Trường An. Nếu không phải trời cao có mắt để ta nhận ra nàng, hôm nay nàng phiêu bạt phương nào còn không biết. Túc hạ nhớ thương biểu muội ta như thế, từ đó tới nay không biết đã nhớ thương tới nơi nào rồi?"
Chử Đường vẻ mặt ảm đạm nói: "Đường xấu hổ. Năm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuc-nu-de-cau/1449135/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.