Mật Nhi bước ra khỏi bao sương, khi vừa ra đến cửa, tay cô mảnh khảnh lướt bờ môi, nhanh chóng chạy về hướng phòng tắm, sau đó nằm dọc theo bồn rửa tay nôn mửa. Cả ngày cô cũng không ăn bất kỳ vật gì, nôn ra đều là nước chua, cho đến khi dạ dày co quắp mạnh, cảm giác mãnh liệt kia mới hơi ngưng lại.
Toàn thân cô run rẩy, nhớ lại dục vọng trong ánh mắt Trương Vĩ Ngạn cùng với biểu tình ác độc của quản lý Trần, toàn thân cô liền rét run.
Cửa phòng tắm bị đẩy ra, bóng dáng nho nhỏ xông vào, tròng mắt xinh đẹp sớm lo âu nhìn Mật Nhi “Chị Mật Nhi, chị không sao chứ?” Đường Tâm lo lắng hỏi, cầm khăn ướt đưa cho Mật Nhi.
Mật Nhi cười khổ lắc đầu một cái, nhận lấy khăn ướt, lau chùi mồ hôi trên trán “Chị không sao.” Tầm mắt của cô rơi vào cửa phòng tắm, nhưng ở đấy không có người mà cô cần “Lôi tiên sinh đâu? Chị có chuyện khẩn cấp nhất định phải nói cho anh ấy biết.” Cô vội vã muốn gặp anh, nếu nhìn thấy anh, sợ hãi trong lòng cô có thể giảm xuống một chút.
Đường Tâm nhún vai một cái “Chú ấy đi thông báo cho người nhà tới bắt em, chừng một lát nữa mới có thể trở lại.” sau khi cô từ phòng của Mật Nhi chuồn êm ra ngoài, liền tìm kiếm Mật Nhi. Cho đến khi tựa vào cửa bên ngoài bao sương, cô nghe quản lý Trần cùng Trương Vĩ Ngạn bàn về Mật Nhi, lời nói đó khiến mặt cô hồng, hơn nữa sự tình không thể tưởng tượng được.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuc-nu-nghich-lua/468618/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.