Buổi chiều, Phương Đăng ngồi trong căn phòng nhỏ trên lầu hai của Phó gia Hoa viên, ánh mặt trời rọi qua ô cửa sổ, chiếu vào những mảnh gỗ ghép hình hoa trên sàn nhà. Ánh nắng đó nhất định rất ấm áp. Mặt trời giữa mùa đông thường dễ đem lại cho người ta cảm giác uể oải, dù cô đang ngồi ở một nơi khuất bóng.
Ở bộ salon, trừ cô còn có Phó Kính Thù cùng với vị cảnh sát làm việc trên đảo, còn một người lạ ngồi đối diện trên ghế nệm. Thật ra cũng chẳng phải là người lạ, nếu như nhớ không lầm, người đàn ông này Phương Đăng từng gặp qua ở hội trường cô nhi viện. Chẳng qua không ngờ ông ấy chính là luật sư của Phó gia.
Lão Thôi chắp tay đứng sau lưng Phó Kính Thù cách đó không xa, nét mặt vẫn bình thản như thường lệ. Người dân cảnh mập mạp vừa hỏi chuyện Phó Kính Thù, vừa cúi đầu viết không ngừng vào quyển sổ. Luật sư họ Lục thỉnh thoảng chen vào vài câu nói, lão Thôi đứng bên cạnh liền gật đầu tán thành.
Phương Đăng không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu cô bị cảnh sát hỏi thăm, chuyện đã xảy ra đúng một tuần. Vết thương trên cổ cô giờ đã đóng mài, tấm vải mỏng băng ở cánh tay Phó Thất cũng đã tháo ra, để lại vết sẹo có phần xấu xí.
“… Cậu tháo dây, sau đó nhặt lấy mảnh chai đập vào đầu ông ta, ông ta giằng lấy mảnh chai…”
Câu nói này của vị dân cảnh mập mạp bay vào tai Phương Đăng, cô nhìn Phó Thất một cái, anh gật đầu với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuc-tam-gia/531821/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.