Tông Cửu nghĩ có lẽ mấy câu mình nói tối qua, đã gây ra tác động đáng kinh ngạc.
Tối hôm qua mọi người vây quanh đống lửa chuyện trò suốt đêm, đến lúc sắp hừng đông.nhiều người không nhịn được lăn ra ngủ.
Trời đã gần sáng, nhiều người vây quanh nên Tông Cửu không sợ, cũng chợp mắt nghỉ ngơi một hồi.
Đến khi cậu tỉnh lại, chân trời phía Đông đã đổi màu trắng xóa.
Nhưng thời tiết hôm nay vẫn rất tệ, ảm đạm u ám, không chút sức sống.
Có lẽ là do di chứng lệch múi giờ vì trước kia thường đi biểu diễn khắp thế giới, giấc ngủ của Tông Cửu chưa bao giờ sâu hay dài, chỉ cần ngủ đủ giấc mà cơ thể người bình thường cần là được.
Mặc dù bây giờ cậu bị đánh thức, nhưng tinh thần vẫn khá tỉnh táo.
Ngược lại là những người khác, mặt ai cũng nhuốm vẻ mệt mỏi.
“Sao thế?” Tông Cửu bò dậy đầu tiên, vỗ bụi trên người.
Bọn họ đều bị đánh thức.
“Ui da đau đầu dữ, sao mới sáng ra mà lắm người ầm ĩ quá vậy.”
Từ Túc dụi đôi mắt nhập nhèm, sực nhớ ra mình đang trong phó bản kinh dị mới trợn mắt, cố gắng đuổi cơn buồn ngủ cứng đầu đi.
Trong căn nhà cách đó không xa, Anthony dẫn người đi theo A Tán áo đen đẩy cửa bước ra.
Tất cả đều tỏ vẻ cảnh giác, thấy những người mới ngủ ngã trái ngã phải trước đống lửa, vẻ mặt bọn họ rất khinh bỉ.
Trong phó bản kinh dị mà còn ngủ ngon vậy được.
Có lẽ đám người mới này sẽ không nhìn thấy mặt trời trong mấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuc-tap-sinh-vo-han/1405950/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.