“Vì bị thu hút bởi bản tính của nhau”
…
Tông Cửu nói xong, căn phòng lập tức chìm vào im lặng một lúc lâu.
Như cậu đã nói, giúp lớp 9 là vì lời mình từng hứa, báo thù cho số 99 và 15 cũng là do Tông Cửu thấy mình đã không hoàn thành lời hứa lúc đầu nên mới giận thôi.
Giúp đỡ không xuất phát từ mục đích gì, đơn giản là tâm trạng tốt nên tiện tay làm, cậu và Ác ma khác ở cách tìm niềm vui cho bản thân.
Loại thương xót xen lẫn cao thượng không bị lay động bởi sự đau khổ của mình, vì cảm thấy đau khổ vốn không cần thiết.
Còn buồn vui ấy hả? Trời sinh cậu như cách một lớp màn với thế giới, không thể thấu hiểu thì nói gì đến đồng cảm?
Người đàn ông tóc đen thoáng sửng sốt, gương mặt luôn thản nhiên cũng hơi giãn ra.
“Đôi khi thiện ác không phân chia rõ ràng như vậy.
Quá trình không quan trọng, kết quả tốt thì chính là người tốt.”
Tông Cửu vừa thể hiện sự tàn nhẫn của mình, nghe câu này lại chẳng biết trả lời thế nào.
Suốt bao năm trước và sau khi xuyên sách, Gia Cát Ám là người đầu tiên phát thẻ người tốt cho cậu, với cả bình thường thằng cha này rất mưu trí, thành ra thẻ người tốt do hắn ta phát lại thêm không ít sức nặng.
Thanh niên tóc trắng im lặng hồi lâu, giọng điệu ngập ngừng khó phát hiện, “…Tùy anh nói sao cũng được.”
Gia Cát Ám nhìn cậu, trong lòng trào dâng cảm xúc không biết gọi tên là gì.
Có lẽ là chút ít thương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuc-tap-sinh-vo-han/1406085/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.