Hai tháng nghỉ ngơi không dài cũng chẳng ngắn. Sau kỳ nghỉ, Tông Cửu lại bắt đầu lịch trình lưu diễn vòng quanh thế giới của mình.
Chuyến lưu diễn lần này tương đối dài, hầu như thành phố nào cũng có ba bốn buổi diễn, kéo theo cả thời gian ở lại. May mắn lịch diễn khá thưa, trước đây phải diễn vài buổi một tuần nhưng giờ chỉ cần một buổi thôi, thế là nhẹ gánh rồi.
Nửa năm trôi qua, Tông Cửu cũng đã quen với sự tồn tại của Ác ma. Trong thời gian này còn xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ.
Trong một lần ‘đấm nhau trên giường’, Tông Cửu bất ngờ bị đánh úp nên cay cú khịa Ác ma là thằng sống chui sống nhủi không có hộ khẩu, lúc đó Ác ma tự quê cắn gáy cậu, cười gằn rồi đâm sâu hơn chứ không có biểu hiện gì.
Thế mà mấy tháng sau Ác ma bắt đầu chơi trò biến mất, chẳng biết lén lút làm gì bên ngoài. Tông Cửu cũng đếch quan tâm, một khi cậu đã bật mode làm việc thì ai làm gì kệ ai chứ. Thay vì để tên kia lởn vởn phiền cậu làm việc thì cứ mặc hắn cút đi cho rảnh nợ.
Dẫu sao mỗi lúc cậu không có lịch diễn hay xã giao, tên ác quỷ nào đó cũng tự động hiện thân rồi mon men sáp tới. Người đại diện đã bắt gặp cảnh đó không ít lần, dù kinh ngạc và mắc cười nhưng chẳng dám lắm mồm hay vặn hỏi gì.
Còn Tông Cửu ấy hả? Cậu làm biếng giải thích. Với cả cậu cũng chưa hình dung rõ mối quan hệ giữa cậu và Ác ma là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuc-tap-sinh-vo-han/466553/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.