Ác ma không ngờ, đây chỉ là mới bắt đầu.
Có rất đông khán giả đến xem buổi diễn tối nay, cả rạp hát rộng lớn mà đã chật kín chỗ, nghe nói giá vé còn bị đẩy lên cao ngất trời.
Đương nhiên Ác ma không cần mua vé. Sau khi đèn tắt thì hắn bước ra khỏi bóng tối, ánh mắt dán chặt vào sân khấu phía xa. Mặc dù Ảo thuật gia đã dặn hắn hãy ngoan ngoãn ở trong khách sạn, đừng đi lông nhông gây rắc rối, nhưng liệu Ác ma có nghe lời không? Tất nhiên là không rồi! Tông Cửu lo lắng, cậu sợ Ác quỷ địa ngục ra ngoài gây hại cho nhân loại.
Rạp hát chật kín chỗ, tiếng xì xào bàn tán vang lên khắp nơi.
“Không ngờ tay cậu Tông lại khỏi được đấy, hôm bữa đọc báo cứ tưởng cậu ta phải chia tay sân khấu mãi mãi rồi. Đúng là kỳ tích.”
“Thiệt luôn! Giờ thấy ảnh trên sân khấu đúng là quá may mắn, tôi simp ảnh quá trời!”
“Hy vọng đừng xảy ra chuyện gì nữa, cũng mong màn trình diễn hôm nay suôn sẻ, anh ơi cố lên!”
“Aaaaa!!!”
Trên sân khấu, Ảo thuật gia tóc trắng nở nụ cười chuyên nghiệp, đũa phép thuật trong tay nhảy múa tung tăng, lá bài lơ lửng giữa những ngón tay thon dài trông cứ như không bao giờ rơi xuống.
Ánh đèn rọi từ trên cao nhuộm một màu ấm áp lên mái tóc khiến cậu càng tỏa sáng rực rỡ chói mắt, tựa như một vật có nguồn sáng của riêng mình, đẹp đến không chân thực.
Nhóm khán giả đều đổ dồn ánh mắt vào cậu, họ ồ lên theo từng động tác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuc-tap-sinh-vo-han/466557/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.