Màn đêm vẫn im lìm.
Không biết từ bao giờ, những âm thanh len lỏi dưới cầu thang đã im bặt, cả cơn gió rít gào ở hai đầu cửa sổ cũng lặng thinh. Tòa lâu đài rộng lớn yên tĩnh đến khó tin, chẳng chút sức sống.
Các bóng đen nhớp nháp ngoài kia đang trỗi dậy, chậm rãi lướt trên mặt tường kéo thành bức rèm chắn ngang bịt kín toàn bộ cầu thang tầng ba.
Nếu có ai đó ngóng ra cửa sổ thì họ sẽ phát hiện… Không chỉ trong lâu đài mà cả bầu trời đêm cũng đang đổ cơn mưa đen kịt, chúng đều ăn ý bỏ qua vầng trăng để lại chút ánh sáng mờ ảo cho trần thế.
Phó bản trừng phạt đang sụp đổ.
Ham muốn chiếm hữu của người nào đó đang gây chuyện, không cho phép bất cứ kẻ nào dám cả gan ngấp nghé vật sở hữu của mình tiếp tục tồn tại trên cõi đời này.
Giống như kẻ thù và người tình, sau khi vượt qua ranh giới thì mọi giới hạn cũng theo đó mà xóa nhòa.
Kẻ thù là kẻ thù chỉ thuộc về Ác ma, người tình cũng là người tình chỉ thuộc về Ác ma.
Chém giết dưới giường và ‘chém giết’ trên giường có khác gì nhau đâu?
Bóng đen cắt vào không gian chật hẹp, mái tóc dài xõa tung bị người đàn ông nắm lấy, trượt qua kẽ tay đầy những vết sẹo chằng chịt rồi rơi xuống mu bàn tay, đuôi tóc đung đưa trong không khí lạnh lẽo hòa cùng ánh trăng bàng bạc.
Để vớt vát chút lòng tự trọng đàn ông, Tông Cửu khổ sở kiềm chế lúc lâu nhưng mọi nỗ lực vô ích
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuc-tap-sinh-vo-han/466590/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.