Nó nhắm hờ đôi mắt màu tím nhạt vì đeo kính áp tròng của mình, ngón trỏ nhẹ miết trên bìa tập hồ sơ cũ, đúng là lớp học đó rất đặc biệt, toàn bộ 30 học sinh của lớp đều sinh cùng một ngày :12/12 , trùng ngày sinh với nó, toàn bộ đều là trẻ mồ côi, học chung với nhau từ mẫu giáo và số lượng học sinh chỉ chênh lệch đúng một con số ở hiện tại, tức lúc trước có 30 học sinh nhưng giờ chỉ còn lại 29 và đều được bảo hộ dưới quyền của cha nó, đúng là rất thú vị! Nó với tay lấy chiếc áo khoác vắt trên lưng ghế rồi chầm chậm bước ra khỏi phòng, cũng vừa đúng lúc hết giờ, tiếng chuông réo rắt ngân dài, hòa vào tiếng mưa rơi rả rích. Xốc nhẹ chiếc ba lô trên vai, nó chạy từ từ dưới màn mưa, từng đợt sóng nước chảy trên mặt nó, mái tóc ngắn phớt tím kiểu Hàn Quốc ướt nhẹp dưới màn mưa, cái lạnh thấm vào từng thớ thịt khiến nó rùng mình, lại tiếp tục chạy từng bước dưới cơn mưa rào đầu hạ, nó muốn về nhà, nó muốn lại được đắm chìm trong giấc mơ ấm áp một lần nữa.Lấy chiếc máy sấy tóc trong tủ tường, ném cho nó chiếc khăn bông to sụ để nó lau khô người, chị Ngân tức giận mắng từng tiếng qua kẽ răng nghiến chặt:
-Không thể nào hiểu nổi em nghĩ cái gì mà lại đi dầm mưa giữa cái lúc giao mùa ẩm ương này nữa, nếu ốm thì sao, cảm thì sao Hả? Rõ ràng có cầm ô cơ mà, em muốn tự tử HẢ?.....
Và tiếp tục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuc-tinh/591624/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.