Hải Sa cố gắng đưa tay che một cái ngáp dài, tâm trạng của nó lúc này đã bớt đi được vài phần căng thẳng, nó biết rõ, dù bị bắt đi nhưng tính mạng của mọi người không bị đe dọa đến, vậy thì nó phải cố giữ vững tinh thần cho đến lúc ấy,...Lại một tấm ảnh nữa bất chợt xuất hiện trên màn hình, bức thư lần này dài hơn mấy chữ..."...Tôi thật muốn mang cả cậu đi quá Angel !" Khẽ rùng mình, trên người nổi từng đợt gai ốc, giọng điệu đó thân quen mà tàn nhẫn, từ ngữ trìu mến mà ý tứ lại lạnh lùng...Một bàn tay vươn đến ôm nó từ sau lưng, làn hơi ấm phả vào gáy khiến nó cảm thấy nhột nhạt, đồng thời cũng giúp nó tỉnh táo hơn chút đỉnh, liếc mắt qua màn hình, Thiên Tân buông giọng chán nản hỏi nó
-Lại nữa à ?
Không trả lời, nó chỉ quay lại đằng sau để mắt đối mắt với cậu bạn, lại không nghĩ mặt hai người lại kề sát nhau đến độ có thể chạm vào được,...Thiên Tân vốn bình tĩnh mà nay mặt đỏ ửng không nói được câu nào, hình ảnh phóng đại khuôn mặt nó phản chiếu trên võng mạc cậu, vẻ đẹp thuần khiết khiến trái tim cậu loạn nhịp, còn nó, vô tư không để ý đến những ý nghĩ đang nhảy cà tưng trong đầu cậu bạn, môi anh đào khẽ mấp máy...
-Cậu có biết cái người gửi ấy là ai không ?
Thở dài một hơi, Thiên Tân khẽ lắc đầu, vẻ chán nản lại hiện về...Nó phụng phịu phùng má, nhìn khuôn mặt nó, cậu thật muốn véo một cái...
-Này, thế còn chuyện ngày
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuc-tinh/591666/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.