Lẻn ra đằng sau nơi mà các đầu bếp đang làm đồ ăn một cách cật lực để phục vụ cái dạ dày của mọi người, trốn sau cánh cửa, đứng bên cạnh còn có Ngọc Hương đang nhìn vào bên trong.
Các vị đầu bếp này ăn mặc giống như kiếp trước của Quách Minh, đồ trắng, họa tiết đơn giản và có một cái huy chương nhỏ dành cho người đang đứng chính giữa.
Nhìn thấy người đàn ông này Quách Minh liền hưng phấn đến hai mắt tỏa sáng dọa cho Ngọc Hương giật mình một hồi.
“Nhìn kìa nhìn kìa, cái bác đứng chỉ huy và lâu lâu nấu một món ăn đó chắc chắn là bếp trưởng đó!”
“Bếp trưởng? Ý cậu là đầu bếp đứng đầu căn phòng này?”
Ngọc Hương tò mò hỏi, cô cũng mới mười tuổi, toàn bộ sự quan tâm của cô đều đổ dồn vào pháp thuật, làm gì có thời gian rãnh rổi mà nghiên cứu mấy cái này.
Ngược lại bên cạnh cô Quách Minh liền không có chăm chỉ rèn luyện đến vậy, cô không cảm thấy đối phương tài năng bao nhiêu, là đứa trẻ phế vật nhất ở trong Quách gia, nhưng cậu ta lại sống vô cùng thoải mái.
Muốn ăn có ăn, muốn mặc có mặc, đối với người không có quyết tâm sẽ không đạt được sự yêu thích của phái nữ, nhưng Ngọc Hương lại cảm nhận được sự tiêu dao từ trong đứa trẻ này.
Cảm nhận được một ít Triệu hồi lực nhỏ bé trong người Quách Minh, hơn nữa nhớ tới cậu ta ký khế ước với một gốc thực vật cấp thấp trí tuệ ngu xuẩn Thực nhân thảo, đột nhiên cô có cảm giác muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuc-vat-chien-sung-cua-ta/799954/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.