Chương 8: Ngày thứ 8 – Ai làm việc nặng mà ăn mặc thế này? * Đêm đồng hoang đè nặng trên đôi vai rộng của anh. Khi Ôn Tễ thốt ra câu nói ấy, bóng dáng sừng sững giữa đất trời kia ngẩng đầu lên. Cô đứng dậy từ mái nhà, toàn thân run rẩy, ánh mắt đảo quanh bốn phía, cuối cùng dừng lại trên chiếc thang tre. Chỉ cần kéo nó lên là được, dù thế nào thì đứng trên mái nhà, kẻ xấu cũng chẳng thể lại gần cô. Nghĩ là làm, tay cô run run nắm lấy chiếc thang, nhưng kế hoạch thì chu toàn, thực tế lại đầy sai sót. Chiếc thang tre nặng trịch! “Keng!” Cánh cổng sắt ở sân bị bật mở, Ôn Tễ sợ đến mức ngói dưới chân suýt trượt, tay càng cố sức kéo thang, nhưng nó như bị đóng đinh xuống nền xi măng, chẳng nhúc nhích. “Cô làm gì thế, xuống đây ngay!” Một tiếng quát làm Ôn Tễ giật bắn mình. Trương Sơ Việt một tay nắm thang tre, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt bừng bừng lửa giận. Ôn Tễ bị dọa đến hai lần. Lần thứ nhất là tiếng động giữa đêm khuya như ma quỷ gõ cửa, lần thứ hai là con ma ấy lại mang tên Trương Sơ Việt. “Anh… anh… anh sao giờ mới về!” Cô sợ đến run cả giọng, nước mắt chực trào vì tủi thân: “Muộn thế này, lỡ có kẻ lạ trèo tường vào thì sao!” Lông mày đang cau chặt của Trương Sơ Việt dường như dịu đi vì câu nói ấy, giọng anh trầm xuống: “Cô xuống trước đi.” Anh giữ chặt đuôi thang, Ôn Tễ hít mũi, quay lưng định bước xuống, bỗng một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuo-moi-lam-chong-thuong-quan-thuong-hoa/2842345/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.