Chương 10: Bị hơi thở của anh cướp mất oxy * “Tôi không làm việc thì lẽ nào đi… mẹ kiếp, cô đứng dậy ngay, đừng nằm ườn trên giường nữa!” Tính khí của Trương Sơ Việt lập tức bùng lên, còn dữ hơn cả cơn cáu kỉnh khi vừa tỉnh ngủ của Ôn Tễ. Cô giật mình, ngơ ngác nhìn anh. Trời ạ, còn nói bậy nữa! Mũi Ôn Tễ đỏ lên, vừa tỉnh ngủ, vành mắt còn mơ màng, cô hét lại: “Anh hung dữ cái gì mà hung! Tôi không ăn cơm anh làm nữa! Ra ngoài ngay!” Thân hình cao lớn của Trương Sơ Việt đứng sừng sững ở cửa, đôi mắt sâu thẳm trong ánh hoàng hôn nửa sáng nửa tối. Ôn Tễ bỗng thấy sợ. Nếu anh xông vào đánh cô, cô chẳng có cách nào chống lại. “Ra ngoài đi.” Ôn Tễ lặp lại lần nữa. Trương Sơ Việt thở nặng nề, trong ánh sáng mờ mờ, lồng ngực anh phập phồng, như đang cố kìm nén sự bực dọc. Anh thấp giọng nói: “Tôi không hung dữ với cô.” Ôn Tễ khựng lại, nhưng lời đã nói ra như nước đổ đi, hôm nay dù có chết đói cô cũng không ăn cơm anh làm. Đêm đến, Ôn Tễ ôm cuốn sách ngồi trên giường đọc. Công việc chuyên môn của cô chỉ cần một chiếc laptop là có thể làm. Mấy hôm nay bận rộn chạy qua chạy lại, điện thoại cũng có mạng, cô lại quên tìm dây mạng cho máy tính. Nghĩ đến hôm Trương Sơ Việt nói trên mái nhà rằng đang sửa mạng, không biết đã xong chưa. Nhưng muốn biết thì phải ra ngoài tìm anh. Ôn Tễ mím môi, trong lòng soạn sẵn một bài,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuo-moi-lam-chong-thuong-quan-thuong-hoa/2842347/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.