Hắn đứng ở đầu giường của ta thật lâu, sau đó lại nhẹ nhàng thở dài một hơi, rốt cuộc cũng đi ra khỏi phòng. Ta nghe được tiếng bước chân của hắn càng lúc càng xa, từ từ ngừng khóc, lại cảm thấy cả người mất hết sức lực, ngay cả tay cũng không muốn nâng lên, chỉ run run kéo cái chăn ở cuối giường qua, chui đầu vào, không suy nghĩ gì nữa, chỉ mong có thể cứ ngủ như vậy mà chết luôn.
Không hề quan tâm đống hỗn độn trong phòng bị người ta nhìn thấy, truyền ra, cũng không trông nom hoàng hậu sẽ nhìn ta thế nào, ta chỉ muốn ngủ thật say.
Ta cũng đã ngủ thật. Khi ánh nắng xuyên qua song cửa sổ, rơi xuống trên người ta, lúc ấy ta mới tỉnh dậy. Đột nhiên nhớ lại hết thảy những chuyện tối hôm qua, trong lòng ta càng thêm uể oải. Ta là người chưa bao giờ khóc, lại gào khóc thảm thiết ở trước mặt hoàng thượng, chắc là đã khiến cho hắn phiền chán không thôi, thỏa mãn xong liền rời đi, hiện tại sẽ không đến thêm lần nữa chứ? Như vậy cũng tốt, ta có thể chuyên tâm bợ đỡ hoàng hậu, khiến nàng tin tưởng ỷ lại vào ta. Bất quá, việc nhận hoàng ân tối hôm qua truyền đến tai hoàng hậu, thì nên giải thích như thế nào mới tốt đây?
Ta nghĩ rồi lại nghĩ, giải thích quá rõ ràng cũng không tốt, dù sao phi tần mấy tháng mới nhận hoàng ân như ta không tính là được sủng, không bằng chậm rãi để việc này phai nhạt, cuối cùng nàng cũng sẽ quên nó. Sẽ có phi tần khác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuong-cung/876409/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.