Tôi đã quên trước kia ở nơi nào đó nghe được một câu chuyện, kể về một cậu bé mỗi ngày đều vô cùng thành kính hướng về thượng đế cầu nguyện, nhưng cuộc đời nó vẫn vô cùng bất hạnh, nó hỏi người khác tại sao mình đã cầu nguyện rất chân thành nhưng vẫn phải mang số mệnh như vậy, người kia nói với nó: “Đó là bởi vì ngươi còn chưa đủ thành kính.” Từ đó về sau, cậu bé đã không còn tin thượng đế nữa.
Tôi không có tư cách đánh giá chuyện này, bởi vì tôi vẫn luôn là một người vô thần.
Nhưng sau đó tôi lại nghĩ, nếu như mình cũng tin vào thượng đế, chân thành cầu nguyện, liệu thượng đế có phù hộ cho tôi không.
Đại khái là vào năm thứ 5 tôi cùng Phương Bạch Lâm ở bên nhau, tôi muốn tổ chức sinh nhật và trước đó mấy ngày tôi liền suy nghĩ nên ăn mừng thế nào.
Kỳ thật tôi không có thói quen tổ chức sinh nhật, người nhà tôi cũng vậy, cả nhà tôi đều không có chút cảm giác nào về ngày này.
Nhưng năm ấy tôi vô cùng muốn cùng Phương Bạch Lâm ăn mừng, hơn nữa tôi luôn cảm thấy “Năm” là một cái chu kỳ, chúng tôi đã ở bên nhau 5 năm, hẳn là quan hệ có một chút chuyển biến, bước vào chu kì tiếp theo.
Nhưng khi ngày đó đến, tôi không có ai ở bên.
Tôi đã sớm nghĩ tới việc Phương Bạch Lâm có lẽ sẽ không nhớ sinh nhật tôi, bởi vì khi tôi cố gắng nhớ lại một chút, nhận ra hai chúng tôi hình như cho tới bây giờ không hề nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuong-de-phu-ho/565276/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.