Sáng sớm tỉnh dậy, Lam Thiên Vũ không thấy Dạ Diễm đâu, cảm thấy có chút lạc lõng.
Lúc này, Dạ Diễm đột nhiên xuất hiện từ nhà vệ sinh. Anh đang đánh răng, miệng đầy bọt, mơ hồ hỏi: "Không nhìn thấy tôi, cô thấy thiếu à? Ừm?"
"Lo đánh răng đi, vớ vẩn thật." Lam Thiên Vũ liếc nhìn anh, rồi lại quay ra ngủ.
Dạ Diễm mỉm cười, trở lại phòng tắm tiếp tục tắm rửa. Khoảng ba mươi phút sau anh mới đi ra, thay quần áo ngay trước mặt Lam Thiên Vũ, ngay cả quần lót cũng đổi.
Lam Thiên Vũ xấu hổ quay sang chỗ khác, bực mình nói: "Dạ Diễm, anh có thể nghiêm túc được không? Tại sao lại thay quần áo trước mặt tôi."
" Cô hơi giả tạo rồi đó, như thể chưa từng thấy cơ thể tôi." Dạ Diễm mặc quần xong, bắt đầu mặc áo:
" Hơn nữa, nếu cô không để ý thì đâu có vấn đề gì? Tôi thấy đầu óc cô suy nghĩ đen tối thì có."
"Tôi không thèm nói với anh." Lam Thiên Vũ không thèm để ý tới anh ta.
"Một nụ hôn chào buổi sáng thì thế nào nhỉ?" Dạ Diễm lại gần, đẩy vai cô, cơ thể đè lên cơ thể cô, nhìn thẳng vào mặt cô.
"Đừng gây rắc rối." Lam Thiên Vũ chuẩn bị đẩy anh ta ra, bỗng nhiên cảm thấy dạ dày co quắp lại, cô vội vàng che miệng.
"Lam sao thế?" Dạ Diễm nhanh chóng rút lui.
Lam Thiên Vũ nhanh chóng chạy vào phòng tắm nôn mửa. Dạ Diễm bên ngoài cau mày, cảm thấy lo lắng: "Cô không sao chứ?"
Lam Thiên Vũ không trả lời, vẫn tiếp tục nôn mửa, Dạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuong-dinh-dau-tien-khuat-phuc-chong-ac-ma/2613459/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.