Editor: Waveliterature Vietnam
"Dám làm thì dám nhận, sự thật xảy ra trước mắt, anh còn muốn cãi làm gì? Nếu anh nghĩ rằng tôi đang làm anh mệt mỏi, thì hãy để tôi đi." Lam Thiên Vũ đau xót nói câu này, cô liền quay lưng lại với anh.
"Sao lúc nào cô cũng nghĩ đến chuyện rời đi?" Dạ Diễm thô bạo kéo vai cô lại, buộc cô phải đối mặt.
"Tránh ra –" Lam Thiên Vũ tức giận với Dạ Diễm, nhưng rồi anh hôn cô mãnh liệt.
Nụ hôn của Dạ Diễm dữ dội như một cơn bão, làm cho Lam Thiên Vũ không kịp trở tay, anh mút lấy môi cô hoang dại, nhấc hàm răng cô lên, quấn lấy lưỡi cô, một bàn tay khác giữ cô lại, để cô lại gần mình hơn, tay kia thì xoa bóp ngực cô qua lớp vải mỏng.
"Ư ư....." Lam Thiên Vũ cố gắng vùng vẫy, hai tay đẩy vào ngực anh, anh ta vừa chạm vào Cung Vũ Dao, bây giờ lại động vào cô, đối với cô đây là một sự xúc phạm, cô không cần.
Một lúc sau, Dạ Diễm cũng rời khỏi đôi môi cô, tung chăn tiến vào, Lam Thiên Vũ còn chưa kịp giãy dụa, anh liền đè lên người cô, một tay nắm chặt hai bàn tay cô, tay kia thì cởi áo ngủ của mình.
"Không, đừng động vào tôi....." Lam Thiên Vũ tức giận hét lên.
"Nhanh thôi, tôi sẽ cho cô nói điều đó....."
Vừa dứt lời, Dạ Diễm thô lỗ xé toạc bộ đồ ngủ màu trắng của Lam Thiên Vũ, làm cho phần trên của cô lồ lộ ra trước mắt anh.
Tuy nhiên, anh không vội vàng chạm vào cô, mà từ từ thưởng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuong-dinh-dau-tien-khuat-phuc-chong-ac-ma/2613612/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.