Thích Kế Quang tủm tỉm cười, gật đầu, Vương Như Long ra vẻ sốt ruột, lớn tiếng hỏi: "Công tử gia, hãy mau chọn cho mình một món binh khí, rồi chúng mình nhập trận!". Lục Tiệm lắc đầu, bảo: "Ta hãy khoan dùng binh khí đã, để xem trận pháp biến hoá uy lực lớn nhỏ ra sao?"
Nếu là người khác nói câu đó, Vương Như Long tất nhiên sẽ thấy khoa trương lớn lối, nhưng nghe Lục Tiệm nói thế, gã trong lòng càng chắc mẩm hơn nữa, tự nhủ: "Đúng thế, cách dùng binh khí, quả nhiên là phong phạm truyền nhân Kim Cương môn!" Gã bèn hỏi: "Thích đại nhân, vậy thì định đọat hơn thua ra sao đây?" Thích Kế Quang vui vẻ bảo: "Hễ ngươi chạm được vào mình Lục huynh đệ, là kể như thắng!", Vương Như Long cười ầm. quát lên một tiếng lớn, điều động cái Lang Tiển, tấn công thẳng vào Lục Tiệm.
Lục Tiệm khi thấy hai cây Lang Tiển xáp lại, khoa tay một vòng, rùn mình, chợt nghe tiếng gió phía dưới, đó là hai đao thủ và bài thủ đã lăn vào, huơ đao chém vào hai chân gã. Lục Tiệm vừa đóan được lang tiển tuy hung mãnh, nhưng thật sự chỉ là hư chiêu, dùng làm hoa mắt đối thủ, để cho hai đao thủ lẻn nhập nội tấn công, gã bèn lập tức tung mình, đá song cước ra nhằm vào chính diện hai tấm thuẫn bài, song thủ cùng lúc vươn ra, xuất ra hai quyền đánh vào hai lang tiển.
Lập tức gió ào ạt tới, hai luồng hồng quang đỏ như máu, hai cây trường thương ngù đỏ đã vụt mạnh vào, hai đầu thương chia ra làm hai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuong-hai/1849113/chuong-47-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.