Hoa Tĩnh đó thực sự không có gì đáng nói, chỉ là sư huynh của Cơ Vịnh Phương, đệ tử của phụ thân nàng ta mà thôi. Hiện tại, hắn ta là người của Lam Anh Quân.
" Ta không động tới bao quần áo của các nàng. Có điều các nàng muốn mượn cơ hội để đánh ta mà thôi."
Lam Kiến Nho cũng không đề cập quá nhiều đến thân thế của chính mình, nhưng khi nói đến chuyện phân tranh ngày đó, đằng sau nét cười của hắn có ẩn chứa chút âm u: " Ta lên núi năm sáu tuổi, qua 300 trăm nay, chưa ngày nào ta không phải chịu nhục nhã trước mặt họ, ngay cả khi có Chưởng môn ở đó, họ cũng phải tìm cơ hội dội cho ta một muôi phân lên đầu. Huống chi hiện tại còn không phải đang sống trong môn phái, ai quản được họ?"
Mộ Cửu đọc được trong đáy mắt hắn một tia ức hận.
Nàng dừng lại bên một cái hồ để ngắm cá, mở miệng hỏi: " Vậy tại sao ngươi còn phải đến cùng họ? Ở lại trong môn phái chẳng phải sẽ yên tĩnh hơn sao?"
Hắn ngước mắt lên, chăm chú nhìn hai con tỳ hưu đang nô đùa gần đó: " Ta không thể bị họ ức hiếp cả đời được. Nếu trong 500 năm này ta có thể lập công, muốn lên Kim Đan chỉ phải làm ít được nhiều, có thể được thưởng đan dược chứa tiên lực thuần khiết của Thiên Đình. Nếu ta có thể có được một chức quan nhỏ, như vậy không chỉ có cơ hội thăng tiến, mà thời gian tu thành cũng sẽ được rút ngắn."
" Phàm là người tu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuong-than-den-roi-quyen-1/2578379/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.