Thái Thường bọc chăn ngồi trên giường hắt hơi, vừa rồi nàng uống không ít nước, giờ cả người chóng mặt. Hào Hành vào điện gọi tiểu tiên nga ra, trở lại chỗ Thái Thường ngồi rồi vuốt sạch nước bùn trên tiên bào cho nàng. 
Nếu mặc tiên bào ướt nhẹp, bẩn thỉu trở về… thì không bằng cùng chàng cô nam quả nữ ngồi một phòng đợi lấy tiên bào sạch sẽ rồi hẵng nói. Lúc này Hào Hành cũng chẳng muốn vội vã đuổi nàng đi. 
Tiểu tiên nga xoa đôi mắt còn mơ màng buồn ngủ, ôm một tiên bào sạch sẽ đến, nhìn thấy Hào Hành liền hỏi: “Ủa… Thượng thần muộn như vậy mà ngài còn gội đầu à? Có muốn tiểu nhân giúp ngài hong khô không?” 
Hào Hành không đáp, chỉ chiếc giường sau lưng: “Đem tiên bào cho tiên tử thay đổi đi.” 
“Dạ.” Tiểu tiên nga ngáp liên tục, ôm tiên bào bước qua, thấy Thái Thường đang nháy mắt nhìn mình cười, vội vàng dụi mắt, hỏi tiếp: “Tiên tử người cũng vừa mới gội đầu hả? Sao hai người các ngài đều đêm hôm khuya khoắc đi gội đầu thế? Hơn nữa người gội đầu xong còn gầy đi rất nhiều đó.” 
Thái Thường kéo tay của nàng, hốc mắt ửng hồng, nói: “Tiểu tiên… Ta nhớ ngươi…” 
Tiếng gọi này làm cho tiểu tiên nga hoàn toàn đã tỉnh! Nàng trừng mắt nhìn Thái Thường cả buổi, nhìn kỹ càng mới nhào tới ôm Thái Thường khóc loạn một trận: “Huhu… Tiên tử ơi! Người đã trở lại! Bắc Cực không trông nom người ăn cơm sao? Sao mà người bị đói thành thế này a!” 
Thái Thường bị cô gái trọng tình cảm này làm rơi 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuong-than-ngai-ha-luu/2310861/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.