Lôi Thường Minh đến thẳng vùng núi ngoài trăm dặm Tì Châu. Trời đã hạ cơn mưa nhỏ. Hắn không tùy tiện tiến quân mà chiếm nơi nghỉ ngơi, bắt đầu dựng trại đóng quân. 
“Đây là muốn trường kỳ kháng chiến rồi, ” Đàm Đài Hổ ngồi xổm trong bụi cỏ, nhìn phía dưới, “hắn mang theo đội ngũ dài như vậy, khiến người ta căn bản không nhìn ra nổi có bao nhiêu binh mã.” 
“Nhưng bọn hắn mang theo đống bếp lít nhít, ta nhìn cũng sợ.” Đinh Đào vẽ một vòng tròn lên nơi Lôi Thường Minh trú binh, “Ta đi thôn trấn ven đường tìm hiểu tin tức, đều nói lần này hắn mang người quả thật có hơn bốn vạn đấy, trên đường bọn hắn đã chiếm hết lưu phỉ vùng gần Tì Châu này rồi.” 
“Thật giả trộn lẫn mới có thể làm người không phân biệt được, ” Tiêu Trì Dã đứng dậy, đẩy cành lá đọng nước ra, “nếu hắn thật sự có nhiều người như vậy, hà tất lại tiếp tục kết bè kết đảng? Một nhánh quân đội muốn đánh trận, sợ nhất chính là nhất thời bổ sung người, điều đó sẽ quấy nhiễu quân sĩ vốn phối hợp trước nay, khiến một đoàn quân sói hổ biến thành đám người ô hợp.” 
“Ta cũng suy đoán thế, ” Đàm Đài Hổ theo Tiêu Trì Dã đi ra cánh rừng, “hắn càng muốn người khác biết hắn có bốn vạn người, trên thực tế lại càng chột dạ. Chủ tử, hắn đang sợ chúng ta.” 
Tiêu Trì Dã trong mưa nhỏ cởi chiếc áo choàng, ném cho Đinh Đào phía sau. Hắn vừa đeo đao, vừa nhìn Đàm Đài Hổ nói: “Nếu hắn sợ sệt thì sẽ không 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuong-tien-tuu/1946770/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.