Ván cửa “lạch cạch” rơi xuống đất, bụi bay tán loạn, trong phòng tối tăm. Phí Thịnh che miệng mũi bước vào trong đó, không bỏ qua bất kỳ góc xó nào.
Đây là nơi ở cũ của Tần vương, tuy rằng không được tu sửa lâu năm nhưng vẫn nhìn ra được tráng lệ ngày xưa. Phí Thịnh đốt sáng cây đuốc mang theo bên người, châm hộp quẹt, đi vào bên trong lăng tẩm.
“Màn và đệm chăn đều mới.” Cát Thanh Thanh kéo mành ra, nhìn trên giường kia.
“Mấy ngày trước còn có người ở, ” Phí Thịnh dừng bên cạnh bàn, đẩy nắp ấm trà, bên trong vẫn còn sót một ít trà, “Đồ uống là trà xuân của Bạch Mã Châu Quyết Tây, xem ra Hề Hồng Hiên không bạc đãi bọn họ.”
Cát Thanh Thanh kiểm tra giường chiếu thấy có vết máu, trong ngực hắn bỗng nảy lên, hất toàn bộ chăn ra, sau đó đột nhiên lui về một bước.
Trên giường giấu một thi thể đã bốc mùi, dấu vết thi thể rõ ràng, hiển nhiên là mới chết có mấy ngày. Phí Thịnh tiếp tục soi đèn, kiểm tra thi thể một phen.
“Người này là bị bóp chết, ” Phí Thịnh chỉ vào cổ họng thi thể, “trực tiếp bóp gãy luôn.”
“Có vết máu, ” Cát Thanh Thanh nói, “trước khi hắn chết còn chịu vết thương do dao chém.”
“Không chỉ vậy, ngươi xem cổ của hắn đi, vết kẹp có hai đường, nói rõ lần đầu chưa thể bóp chết hắn. Dựa vào mấy kẻ giang hồ mà Hề Hồng Hiên mời tới kia, làm sao có thể bức vị sư phụ kia đến nước này?” Phí Thịnh nói, dùng đao chậm rãi lật thi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuong-tien-tuu/1946807/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.