Đạm Đài Hổ đứng đỡ đao, nghe binh lính thông báo thư nói xong, gật đầu, xoay người vào trong quân trướng. Trong quân trướng có mấy binh lính Đôn Châu, đều là tâm phúc của Đạm Đài Hổ, ở bên trong hút thuốc. 
“Phủ quân có lệnh,” trong đó có một người hỏi, “ Tướng quân sao không vui?” 
“Nhanh con nó nó đừng có hút nữa đi, ngột ngạt quá!” Đạm Đài Hổ bỏ đao xuống, nói: “ Phủ quân bảo ta điều binh đến võ đài Bắc Nguyên.” 
Mấy binh lính thấy sắc mặt Đạm Đài Hổ không tốt, không dám nháo, tiếp đó là tắt tẩu thuốc đi. Cái người trẻ tuổi tóc vàng vừa nói chuyện kia, tên là Liễu Không, là ở phàn châu chiêu mộ vào, bình thường rất hay nói, cho nên được Đạm Đài Hổ coi trọng, đi theo Đạm Đài Hổ. 
Liễu Không vén trướng lên cho bay hết mùi, đến cạnh Đạm Đài Hổ, vui cười nói: “Phủ quân chịu dùng tướng quân, chính là không để lời nói của Vương Hiển ở trong lòng, vẫn là tin tưởng tướng quân.” 
“Phủ quân đương nhiên tin ta rồi.” Đạm Đài Hổ cầm đao “loảng xoảng” đặt lên bàn. 
“Vậy tướng quân còn tức cái gì?” 
“Phủ quân phái Dư Tiểu Tái đến đây đốc quân, người đang trên đường, sau ngày hôm nay có thể đến nơi,” vết sẹo trên mặt Đạm Đài Hổ không tự nhiên mà co rúm lại, “Trước kia Nhị gia không có quy củ này.” 
“Tướng quân là thân tín của Nhị gia, ” Liễu Không thu liễm ý cười, “Không thể lớn bằng Phủ quân được.” 
Đạm Đài Hổ nghe lời này xong, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng. Sau khi hắn từ 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuong-tien-tuu/541864/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.