Khoảng bốn giờ hắn tỉnh dậy, mở to mắt, ngồi dậy hỏi:
- Anh Lý, bao lâu nữa thì đến?
- Cứ thế này thì khoảng một giờ nữa là có thể đến nơi rồi.
Lý Thượng Khuê quay đầu nói.
- À, vừa rồi em ngủ, nên anh bảo Khánh Vân đừng lái nhanh, nếu bây giờ lái nhanh thì trong vòng một giờ chắc tới nơi được.
- Được, vậy thì lái nhanh đi.
Lục Thiếu Hoa đã khẩn trương từ sớm, nghĩ đến chuyện được về nhà, thì không kìm được niềm phấn khởi trong lòng.
Lần này Lý Thượng Khuê không trả lời mà là Trương Khánh Vân nói:
- Được!
Như Lý Thượng Khuê dự tính, sau hơn một tiếng đồng hồ xe cũng đã tới được cổng thôn Gia Hương, Lục Thiếu Hoa hạ cửa kính xe, hít một hơi không khí mang theo hương vị quê hương, nhìn thoáng qua nhà cửa trong thôn nói:
- Lái về nhà đi.
Gia Hương cũng không thay đổi, nhà cửa cũng không khác lắm so với vài năm trước, nhìn từ trong xe ra cũng thấy có mấy nhà xây mới, nhưng cũng chỉ có mấy nhà thôi, Lục Thiếu Hoa lắc đầu, vốn là thị trấn gần biển lại có giao thông thuận lợi, chắc chắn là sẽ phát triển dễ dàng, nhưng vẫn cố tình không phát triển, điều này làm cho Lục Thiếu Hoa vô cùng buồn bực.
“Haiz” thở dài một hơi, Lục Thiếu Hoa không nghĩ nhiều nữa, những đứa trẻ trong thôn liên tục nhìn xuyên qua cửa kính xe để xem chủ nhân là ai, hắn liền không nhịn nổi cười khổ, còn nhớ lần trước khi đi Mercedes-Benz trở về cũng là cảnh tượng như thế này,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuong-truong-dai-chien/899738/quyen-3-chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.