Đường Đại dán xong > chương thứ sáu mươi mốt, bản văn ấy tại Công Khai Đình đã không ai có thể vượt qua, các viên quản lý hàng ngày theo thói quen đã xếp nó vào vị trí đầu tiên của bảng thông cáo để dễ nhìn thấy.
Đường Đại nhận được bình luận tiêu cực đầu tiên, trong một buổi chiều. Người này chữ viết tám phần bảo thủ, chín phần chính nghĩa, giọng điệu phê phán >, hắn đầu tiên chỉ ra văn phong của Đào sắc, đứng mũi chịu sào trong đó chính là phần H, trực tiếp phê bình tác giả là người ít học, không học vấn không nghề nghiệp chỉ có thể viết loại dâm từ bẩn thỉu làm hỏng mắt người đọc! Thứ hai là lỗi chính tả, mọi người biết quen thói viết văn trên mạng, dù cho là đã được hiệu chỉnh nhiều lần, lỗi chính tả vĩnh viễn cũng là khó tránh khỏi. Thứ ba là một ít ca từ bằng trắc tự viết ra, vần âm cuối hoàn toàn không hợp, điều khiển nhạc cụ, BUG âm luật, một phần võ thuật trong sách, huyệt vị hoàn toàn vô nghĩa. Vừa nhìn là biết tác giả không đủ trải đời, bịa đặt không có căn cứ.
Điểm ấy Đường Đại nghĩ cũng rất có lý, dù sao nàng chỉ là một ‘tiểu thấu minh’ ở thế kỷ hai mươi mốt, nói nàng văn tự bản lĩnh sâu đậm, thực sự làm cho người ta hoài nghi. Kỳ thực nghiên cứu đến cùng, nàng chỉ là vừa mới hai mươi tuổi, ngoại trừ đầu óc suy nghĩ tư tưởng kỳ diệu, trong bụng đâu thể cùng mấy vị học phú ngũ xa nhân sĩ uyên bác đánh đồng?
Thứ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuy-chu-dai-than/809429/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.