Giờ ngọ tam khắc, xa giá dừng lại nghỉ ngơi và chỉnh đốn, người bên trong xe cũng bắt đầu bước xuống đi lại, ăn cơm uống nước linh tinh. Đường Đại bên này cách xa giá Vương thượng rất xa, đa số đều là nữ quyến của Thọ vương phủ, nàng cùng Hà Hinh liền hưởng thụ một chút ánh mắt tò mò của mọi người. Có người nói ra nghị luận, nhưng cơ thiếp của Vương phủ, giáo dưỡng không tệ, trước những việc không rõ chân tướng cũng không dám nói ẩu nói tả.
Cơm canh đều thống nhất do quan binh làm, theo phân phối bưng đến, Đường Đại cùng Hà Hinh tìm được một tảng đá thật cao, trải ra một tấm vải trắng, đem cơm nước cùng đồ ăn vặt bày lên mặt, đối mặt mà ngồi lại uống chút rượu trái cây, cũng xem như là vui vẻ.
Con thỏ ác ma kia bị Đường Đại dùng cái cạp váy quấn chắc bảy tám vòng, một đầu ở trên tay, nhưng nó vẫn cố gắng chạy ra. Nó liều mạng nỗ lực giãy khỏi sợi dây, nhưng cuối cùng chỉ là phí công.
Đường Đại lẳng lặng xem nó dùng móng vuốt cào sợi dây, thỉnh thoảng móng vuốt kéo mạnh, rớt ra một túm lông, vết thương trên đùi cũng chảy máu ra. Nàng đột nhiên vươn tay ôm nó, không nhìn đến trên tay mình lại thêm vết máu mới, đem cạp váy trên người nó cởi ra, sau cùng túm ngay lớp lông tơ trên ót nó, đem nó đến vùng núi vắng người thả đi.
Nó chạy trốn mãnh liệt, rất nhanh đã biến mất ở cuối ruộng giữa núi rừng. Hà Hinh nhấp một ngụm rượu: “Làm sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuy-chu-dai-than/809523/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.