Thuỵ Miên và mọi người ngồi đợi trong tửu lâu lúc này đã đóng cửa. Tiểu nhị sau khi dọn dẹp xong, tiến tới chỗ họ thông báo: “Các vị công tử tiểu thư, Dực Càng đã đến.”
Dực Càng cùng hai nam nhân khác đi vào. Một người đội trên đầu một chiếc mũ rộng vành có vải đen phủ xung quanh che kín mặt, người còn lại dáng người dị hợm, vừa gù vừa cà nhắc lê từng bước chân theo sau. Y phục của hai người lạ này đối lập với nhau, trong khi người che mặt từ đầu đến cuối mặc toàn màu lam đậm, bao phủ cả cơ thể, lão gù theo sau vận quần áo rách rưới te tua, gương mặt không che giấu để lộ chi chít các vết sẹo lồi lõm. Dực Càng cúi mình hành lễ với Hội Tam Bảo, cùng hắc y nhân ngồi xuống bàn chuyện, lão gù đứng ở đằng sau hầu hạ.
Lý Tư hỏi: “Vị tiên sinh đây là người đã từng đến Dục Ngư?”
Hắc ý nhân mở giọng ồm ồm khó nghe: “Mười hai năm trước, ta đã từng qua Dục Ngư. Dục Ngư hồ các nằm ở giữa thung lũng Dục Lạc, được canh gác bởi bộ tộc du mục Mật Ngư Nhĩ.”
“Ngươi biết gì về bộ tộc Mật Ngư Nhĩ?” Mộc Hải lên tiếng hỏi.
Hắc y nhân nhanh chóng nghiêng người về phía tên gù đứng bên cạnh rồi nói: “Bộ tộc này nam thanh nữ tú, quen với cuộc sống du mục thả cừu chăn dê. Họ là bộ tộc du mục nổi tiếng lãnh thổ Mãn Quốc.”
“Hừ, ngươi đã từng giáp mặt với họ hay chỉ là nghe được từ đâu?” Mộc Hải bất chợt đập bàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuy-du-thien-mien/1949358/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.