Ngậm điếu thuốc trên môi, Tần Thanh Dật trầm mặc, cũng không nhìn Cố Úc Diễm, chỉ yên lặng nhìn sàn nhà.
Trong phòng chỉ có thánh âm "vù vù" của quạt điện, Cố Úc Diễm ngồi chỗ kia, mất tự nhiên nhìn bốn phía, cuối cùng tầm mắt lại rơi lên người Tần Thanh Dật, bỗng dưng dâng lên cảm giác kì dị.
Từ trước đến nay, mỗi lần thấy Tần Thanh Dật, đều thấy anh ta một thân âu phục đen chỉnh tề, soái khí hiên ngang, mà hôm nay, nửa người trên là áo sơ mi vuông, nửa người dưới là quần tây đen bình thường, trên chân mang đôi giày thể thao, thoạt nhìn qua, quả thực là hai người khác nhau. Cộng thêm thái độ của Tần Thanh Dật đối với Vương Vận Như vừa rồi, hoàn toàn là một đứa con ngoan. Còn nữa, cách bày trí ở đây, so với biệt thự của Tần gia kia, tuyệt đối là một trời một vực.
So sánh như thế, Cố Úc Diễm càng thêm khâm phục người đàn ông trước mặt này.
"Thanh Miểu sẽ tới đây sao?'. không biết điếu thuốc trong tay đã cháy hết từ lúc nào, Tần Thanh Dật dụi điếu thuốc vào gạt tàn, mở miệng nói.
"Ân.... Đúng ra chị ấy sẽ trở về cùng tôi, nhưng lại có việc đột xuất". gật gật đầu, Cố Úc DIễm thu hồi tầm mắt, không suy nghĩ thêm nữa, ngẩng đầu đối diện với Tần Thanh Dật, "Thật ra anh không cần phải ở đây, Miểu Miểu chị ấy.... chị ấy rất cần anh".
Tần Thanh Dật nở nụ cười một lần nữa, thật giống nụ cười nhợt nhạt trong ngày thường của Tần Thanh Miểu, lắc đầu, "Tôi nói cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuy-hoa-giao-dung-bang-y-uy-nga/2053738/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.