Cô bé gái đó đơ người ra một lúc, lấy hết can đảm lấy ra một lọ thuóc đưa đến tay cậu bé trước mặt, không dám nói lời nào.
Dạ Hoàng Minh thấy vậy liền muốn cười, nhưng cũng không từ chối tấm lòng của cô bé kia. Nhận lấy lọ thuốc rồi nhét vào tay áo.
Không dùng sao? Hay là chê mình nghèo quá? Cô bé nghĩ, dù sao đây cũng là nàng tích góp được chút đồng bạc lẻ, chích ra như đau lòng lắm mới đi mau thuốc đấy! Nhưng dù sao cũng đã va phải người ta rồi, thôi thì thế vậy.
“.....Vậy ta đi qua kia trước, cậu có muốn đi cùng không?” Chuồn là thượng sách, nhưng cũng nên cung kính một chút, chắc cậu ấy không đi đâu nhỉ?
Ai mờ ngờ được Dạ Hoàng Minh lại nói: “Được!”.
Sai kịch bản rồi a!! Sao lại đi cùng cơ chứ?! Đến đó thì nàng biết chui người vào cái lỗ nào?! Nhìn nàng mà xem, đã xấu lại còn nghèo nàn nữa. Con nhà người ta thì lại đối lập hoàn toàn!!
Các phu nhân đang đứng xếp hàng ở hai bên, Thái Hậu mặc thường phục đi vào. Ma ma thấy đã ổn định liền cho các quý nữ ngồi vào bàn của mình.
“Ủa? Sao Minh nhi chưa đến vậy kìa?” Đảo mắt đến chỗ ngồi của người quan trọng nhất lại không thấy đâu, Thái Hậu liền ngạc nhiên. Thằng bé này! Lúc nào cũng vậy!
Hoàng thượng và hoàng hậu có việc nên sẽ đến muộn, các phu nhân cũng cẩn thận để gây ấn tượng tốt với Thái Hậu.
“Dạ, lão nô cũng không rõ. Để kêu người đi tìm Cửu hoàng tử?” Ma ma đứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuy-lan-minh-nguyet/105496/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.