Lê Lý không biết mình đã ngủ quên từ lúc nào, chỉ lờ mờ cảm thấy cô và Yến Vũ đã trò chuyện vu vơ về những chuyện không còn nhớ rõ.
Cô cảm nhận được làn gió mát nhẹ lướt trên mặt, v**t v* cánh tay và đôi chân trần, thật sảng khoái; ánh nắng lọt qua tán cây nhảy nhót trên mí mắt; mùi long não thơm ngát, ngập tràn hương vị của mùa hè.
Cứ như một giấc mơ.
Trong mơ, gió hè cứ thổi nhẹ, nắng vẫn luôn ấm áp, và cây long não mãi mãi to lớn, rợp bóng.
Một lúc sau, Yến Vũ chạm vào vai cô: "Lê Lý."
Cô nhíu mày, nhưng không tỉnh.
Anh lại khẽ đẩy hai cái: "Lê Lý."
Cô mới chịu mở mắt, thấy ánh sáng đã mờ đi, một vầng sáng màu hồng bao phủ lấy Yến Vũ. Anh ngồi đối diện cô, chỉ tay xuống mặt sông: "Nhìn kìa."
Lê Lý chống người dậy, chỉ thấy mây trời và mặt sông rực rỡ sắc đỏ!
Cô bừng tỉnh hẳn.
Mặt trời đỏ rực treo lơ lửng trên mặt sông, bầu trời phủ đầy mây đỏ, những đám mây giống như dòng thép nóng chảy, vàng óng, đỏ tươi, đang chuyển động trên nền trời. Dòng sông cuộn chảy cũng được nhuộm màu, ánh sáng lấp lánh như lụa cam mềm mại đang lay động.
Cô thốt lên đầy kinh ngạc: "Đẹp quá."
Yến Vũ nhìn khuôn mặt nghiêng của cô, những cọng cỏ vương trên tấm bạt trải bàn in lên má cô những vệt hồng nhạt. Anh khẽ cúi đầu cười, rồi nhìn về phía ráng chiều.
Khóe mắt cô bắt được biểu cảm nhỏ của anh, liền hỏi: "Cười gì đấy?"
Yến Vũ chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuy-tinh-cuu-nguyet-hi/2883063/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.