Tim cô đập loạn xạ. Cô nhìn lại phía sau, sợ cứng người, đánh rơi đống thư xuống sàn nhà.
“Ông làm cái quái gì ở đây vậy, Saul?”
“Đến ngồi xuống đây đã.” - Saul ra hiệu, tay vỗ vỗ mấy chiếc gối kê trên băng ghế dài bên cạnh.
"Ông làm cái gì ở đây? ” - Karen hỏi lại, nỗi sợ hãi khiến cô nổi da gà. Tâm trí cô mách bảo cô nên ngay lập tức chạy ra khỏi nhà. Cô đang đứng gần cửa. Ra khỏi đây ngay, Karen. Ngay bây giờ. Nín thở, cô liếc mắt nhìn cửa trước.
“Ngồi xuống, Karen.” - Lennick nhắc lại. - “Đừng có nghĩ đến chuyện bỏ chạy. Tôi sợ rằng đó không phải là lựa chọn tốt đâu.”
Một người khác bước ra từ trong bóng tối hành lang dẫn tới phòng làm việc của cô. Tobey đang sủa gay gắt trong đó.
Karen cứng người: “Ông muốn gì, Saul?”
“Chúng ta phải xem lại một vài thứ, cô và tôi, được không nhỉ?”
“Saul, tôi không hiểu ông định nói gì.”
“ Đừng có vờ vịt nữa, được không nhỉ? Chúng ta đều biết cô đã gặp Charles. Giờ thì chúng ta cũng biết rằng Charles cũng đã chết. Cuối cùng cũng đã chết, Karen à, thôi nào...” - Saul vỗ vỗ băng ghế dài như thể đang dỗ dành một cô cháu gái hay thằng cháu trai. - “Ngồi xuống trước mặt tôi đi, Karen thân yêu.”
"Đừng có gọi tôi là ‘thân yêu’ nữa, Saul.” - Karen nhìn Lennick chằm chằm. - "Tôi biết ông đã làm những gì rồi.”
"Tôi đã làm gì nào?” - Lennick đan chéo mấy ngón tay. Cái nhìn ấm áp của hàng cha chú trong mắt Lennick mờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuy-trieu-den/574830/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.