Chuyển ngữ: Lệ Lâm.
Lúc Úy Trì Minh Nguyệt trở lại Nam uyển, hoa đăng trong uyển đã thắp lên, năm màu rực rỡ. Hòa củng hoa mai trăng sáng, trông rất đẹp mắt. Tỳ nữ tôi tớ ở trong Mai Lâm bày ra mấy bàn tiệc rượu, ăn uống chơi đùa, cười vui đùa giỡn ầm ĩ.
Úy Trì Minh Nguyệt đi ra phía trước, mọi người thấy nàng đến, mỉm cười hành lễ, nhiệt tình mời nàng nhập tiệc. Nàng buồn bực không vui đi đến trước bàn, cũng không ngồi vào.
Mai Tử Thất thấy nàng như thế, cười mở miệng: “A nha, tiểu Tứ nha, sớm như vậy đã trở lại, lần này lại kết thù với ai?”
Người hầu chung quanh nghe vậy, cười rộ ra tiếng.
Úy Trì Minh Nguyệt nhướng mày, trong lòng vừa tức giận vừa ủy khuất, nàng mở miệng, giận trách Mai Tử Thất: “Tiên sinh người chỉ biết xem kịch vui! Đều là lỗi của người!” Nàng đưa tay chỉ vào Địch Tú ở một bên, “Vì sao muốn ta cứu hắn! Vì sao muốn lưu hắn ở Nam uyển chữa thương! Vì sao muốn ta bảo hộ hắn!”
Mai Tử Thất vẻ mặt vẫn cười cười, đang muốn mở miệng giải thích, đã thấy Úy Trì Minh Nguyệt hốc mắt ửng hồng, khóc lên. Hắn vội thu vẻ hài hước, đứng dậy, đi tới bên người Úy Trì Minh Nguyệt. Cả đám người hầu thấy tình hình này, thu tiếng nói cười, mặt lộ sắc buồn.
Úy Trì Minh Nguyệt cũng không biết bản thân vì sao lại rơi lệ, trong khoảng thời gian ngắn, càng giận mình vô dụng. Nàng cố nén nước mắt, thanh âm run run, tràn ngập vẻ không cam lòng, nói: “Ta mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuy-tu-son-minh/2370036/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.