🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Khi Tạ Trường Canh trở về thành đã là nửa đêm, quản sự vẫn chưa ngủ, đang lo lắng chờ ở đằng trước. Biết hắn trở về ông ta vội vàng chạy ra đón, nói lại sự việc cho hắn nghe. Tạ Trường Canh sai người mang cơm canh tới, hắn cầm lấy đi vào viện tử của mẹ già đẩy cửa đi vào.

Tạ mẫu nằm ở trên giường mặt quay vào trong bất động.

Thích Linh Phượng và Thu Cúc thì đang quỳ trước giường, hai mắt sưng đỏ khổ sở cầu xin Tạ mẫu ăn ơn, vừa nhìn thấy Tạ Trường Canh xuất hiện thì bưng mặt khóc lóc:

– Đại nhân, muội không hề xúi lão phu nhân làm chuyện này, đêm qua muội thật lòng cầu xin lão phu nhân nhận muội làm nghĩa nữ, không ngờ lão phu nhân lại hờn giận không chịu, thế là dẫn đến chuyện như này. Nếu như muội có nói dối thì muội sẽ bị thiên lôi đánh, chết không được tử tế.

 Thu Cúc cũng dập đầu:

– Đại nhân, ngài không biết thôi, đêm qua lão phu nhân cứ đòi đi ngay trong đêm, may mà được Thích nương tử khuyên can mãi mới ở lại đó ạ. Nhưng ai ngờ sáng nay lão phu nhân không chịu ăn uống gì cả. Lão phu nhân đã có tuổi, Thích nương tử sợ bà không chịu đựng được nên đã quỳ cả ngày để cầu xin, thế nhưng khuyên bảo thế nào lão phu nhân cũng không nghe.

Tạ mẫu rên hừ hừ yếu ớt nói:

– Ta không muốn sống nữa, các ngươi mặc kệ ta đi!

A Miêu đứng bên hai mắt mở to, không hiểu chuyện gì cả và không biết phải làm gì.

Tạ Trường Canh sai tất cả mọi người đi ra ngoài hết, hắn đóng cửa, bưng cháo đi đến bên giường hạ giọng với mẫu thân đang hờn giận đưa lưng về phía mình:

– Mẹ, mẹ ngồi dậy đi, để con hầu mẹ ăn cơm…

Hắn còn kịp nói hết câu, Tạ mẫu đã vung tay hất bát cháo trong tay hắn xuống đất.

“Choang” một tiếng, bát vỡ tan, cháo văng đầy đất.

Tạ Trường Canh khựng lại.

– Mẹ, là con bất hiếu, nếu như con đã khiến cho mẹ tức giận, mẹ cứ việc đánh con mắng con, nhưng xin mẹ đừng để bản thân bị bệnh.

Tạ mẫu run rẩy ngồi dậy, giận giữ quát:

– Con cũng biết mình bất hiếu? Trong mắt con có còn người mẹ này nữa hay không? Chỉ sợ trong lòng con ước gì mẹ chết sớm, sau này không làm phiền con nữa!

Tạ Trường Canh quỳ xuống:

– Mẹ, con trai không có ý này. Mẹ, mong mẹ bớt giận, dùng cơm trước đã nhé?

Tạ mẫu vén chăn lên đi xuống giường, miệng nói:

– Thôi, mẹ biết con giờ làm Tiết độ sứ, cánh cứng rồi, mẹ làm sao mà dám đánh dám mắng con? Mẹ vất vả cực khổ sinh con nuôi nấng con, không biết cái phúc của mẹ như nào mà chuyện nào cũng không chịu nghe theo mẹ, mẹ sống còn ý nghĩa gì nữa? Mẹ chết quách đi cho rồi, tránh làm bẩn mắt con!

Nói rồi nhào đến trước bàn cầm cây kéo ở trong hộp kim chỉ muốn đâm vào cổ mình.

Tạ Trường Canh vội giật lấy.

Tạ mẫu đẩy con trai ra, ngồi bệt xuống đất.

– Mẹ chỉ có một mình con, cực khổ vất vả nuôi con khôn lớn, từ nhỏ đến lớn đã từng sai bảo con làm cái gì chưa? Chỉ là chuyện rất nhỏ bé thôi, nào có phải bắt con bỏ người phụ nữ kia đâu! Con như thế không phải không vừa lòng với mẹ ép mẹ chết còn gì?

Tạ Trường Canh nói:

– Thích thị cũng đã đồng ý, nói bằng lòng làm nghĩa nữ của mẹ, mẹ cần gì phải bắt buộc con trai phải cưới người ta?

– Con còn nói! Con đã lên tiếng rồi, người ta con gái con lứa lẽ nào lại ăn vạ không thuận theo? Phượng nhi thật là đáng thương, bao nhiêu năm qua vẫn luôn chờ con, sẵn lòng chịu thiệt thòi về mình, kết quả là con lại vong ân phụ nghĩa với nó! Nếu sớm biết như thế, ban đầu khi chạy nạn rơi xuống sông, mẹ thà buông tay còn hơn. Bây giờ mẹ đã hại Phượng nhi mất mẹ, còn hại nó nửa đời sau không có nơi dựa dẫm! Sau này mẹ có chết, mẹ có mặt mũi đâu mà đi gặp mẹ của Phượng nhi đây hả con ơi?

Tạ mẫu vừa đập tay dậm chân vừa khóc lóc kể lể.

Tạ Trường Canh nhìn mẹ mình ngồi dưới đất, tóc tai bù xù, nước mắt đầm đìa, hắn nhíu mày, một lát sau nói:

– Mẹ, mẹ đứng lên trước đi đã, con sẽ suy nghĩ thêm về chuyện này.

Suốt thời gian qua, Tạ mẫu luôn bảo đảm ở trước mặt Thích Linh Phượng rằng con trai chắc chắn sẽ nghe lời mình, sớm hay muộn cũng sẽ cưới cô ta vào nhà. Ai mà ngờ đến giờ này con trai vẫn quyết tâm muốn từ chối. Tạ mẫu vừa thất vọng tột độ, vừa không muốn mất mặt ở trước mặt Thích Linh Phượng, bấy giờ mới đòi sống đòi chết dùng tính mạng của mình để ép con trai.

Bà ta lén dòm mặt con trai. Tuy rằng con trai bà đã nhượng bộ, nhưng biểu cảm của nó lại không tốt lắm, bà cũng không phải kẻ ngốc, tất nhiên là nhìn ra được, đây là con trai miễn cưỡng nhượng bộ bà mà thôi. Mấy năm nay, theo chức quan của hắn càng lúc càng cao, quyền lực ngày càng lớn, bà cũng phải dựa vào con trai mà được phong làm Cáo Mệnh, cực kỳ nở mặt nở mày trước hàng xóm láng giềng. Thích Linh Phượng đúng là rất đáng thương, nhưng mình dẫu sao vẫn phải dựa vào con trai, bà quá hiểu rõ điều này. Cuối cùng hắn đã nhượng bộ, mình vẫn lấy lại được chút mặt mũi ở trước mặt Thích Linh Phượng, bà ta cũng không dám ép thêm nữa, sợ là khiến hắn thật sự tức giận và trở mặt với mình.

– Con cứ trì hoãn mãi, rốt cuộc thì lúc nào mới hoàn thành chuyện này đây! – Tạ mẫu trách móc.

Tạ Trường Canh hít một hơi thật dài, kiên nhẫn nói:

– Dạo gần đây con rất bận, mong mẹ thông cảm cho con. Con sẽ mau chóng quyết định thôi.

Hắn đỡ mẹ mình đứng lên.

– Mẹ, mẹ đã cả ngày không ăn uống gì rồi, để con hầu mẹ ăn cơm trước đã.

Tạ mẫu lau nước mắt, ngồi xuống.

– Canh nhi à, con không trách mẹ ép con đâu chứ? Mẹ chỉ có một mình con, mọi việc đều nghĩ cho con cả. Mộ thị kia nhìn cái tướng là biết không sinh đẻ được, không hợp với con đâu. Phượng nhi thì ngoan ngoãn, biết điều, lại rất hiếu thuận, có nó ở bên con chăm lo cho con, mẹ mới yên tâm được.

Tạ Trường Canh chỉ biết cười gượng nói:

– Ý tốt của mẹ con biết.

Giày vò cả một đêm, Tạ mẫu đã quá mệt mỏi, thấy cuối cùng đã ép được con trai nhượng bộ và trở nên hiếu thuận, bà ta cũng biết điều dừng lại, ăn vài miếng, rồi thở ngắn than dài nằm xuống.

Tạ Trường Canh hầu mẹ già đi ngủ xong, hắn đi ra khỏi phòng, đứng ở cửa nhắm mắt lại, xoa xoa trán, thở dài.

Quản sự còn đang chờ ở bên ngoài. Lão phu nhân vừa tới thì ngày hôm sau phu nhân liền đi, bây giờ lại xảy ra chuyện ồn ào này, ẩn tình bên trong làm sao quản sự không nhìn ra được. Rõ ràng là hậu trạch nổi lửa đây mà. Biết lão phu nhân đã ăn cơm rồi và cũng đã đi nghỉ ngơi rồi, ông ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng nom sắc mặt Tiết độ sứ tối sầm, vành mắt thoáng có sợi tơ máu, ông ta cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ đè thấp giọng thưa:

– Đại nhân yên tâm, sự việc ban ngày của lão phu nhân tiểu nhân đã an bài rồi, điều hết những hạ nhân không liên quan ở trong phủ đi rồi, người biết việc không nhều lắm, sẽ không nhiều chuyện đâu ạ.

Tạ Trường Canh gật đầu, bảo ông ta đi ngủ đi.

 Quản sự đáp vâng, đang định đi lại bị gọi lại. Ông thấy Tiết độ sứ như đang suy nghĩ gì đó, liền hỏi:

– Đại nhân có gì phân phó ạ?

– Thời tiết lạnh, ngày mai ngươi đi nhà kho chọn một số quần áo và đồ chơi chất lượng cao, bao gồm áo khoác lông lụa cháy, rèm gấm viền ngọc trai và hạt cườm chiếu sáng ban đêm, tất cả đưa đến trại ngựa cho Ông Chủ.

Những thứ mà hắn nhắc đến đều là những báu vật hiếm có và độc đáo trên đời này, là cống phẩm của một số quốc gia nhỏ ở Tây Vực trong quá khứ.

Quản sự giật mình, sau đó vội vâng dạ đồng ý.

Mấy ngày sau, hắn nhận được tin tức đến từ Lưu An thành Hưu Chư liền lập tức qua đó.

Lưu An bẩm báo với hắn, mấy ngày trước là đại thọ 60 của lão thủ lĩnh dân bản xứ, hắn ta đã mang theo lễ tặng cùng bái thiếp tới đó chúc mừng đại thọ, mặc dù không gặp được người nhưng đối phương đã nhận quà, còn cho người chuyển lời cảm ơn tới Tiết độ sứ, nói rằng biết Tiết độ sứ công việc bận rộn nên không dám quấy rầy, bảo hắn yên tâm, họ sẽ đề phòng người phương Bắc, sẽ không chắp tay dâng Hà Mã Cốc cho người ta.

Ý tứ này kỳ thực chính là uyển chuyển từ chối đề nghị muốn gặp mặt của Tạ Trường Canh, không muốn Tạ Trường Canh hiệp trợ tham dự vào công cuộc phòng vệ Hà Mã Cốc, và càng không muốn di dời đi.

Tạ Trường Canh nhíu mày, bước lên thành lâu nhìn về phương hướng Hà Mã Cốc phía xa, suy nghĩ một lát hắn nói:

– Người phương Bắc quyền lực thay nhau, tân vương mấy tháng trước vừa mới thượng vị, thời tiết đang trở nên lạnh hơn, họ sẽ có động tĩnh, ngươi gia tăng đề phòng, không được lơi lỏng.

 Lưu An nhận lệnh. Tạ Trường Canh xong việc đi ra khỏi thành, đi đến ngã ba đường, bên trái đi về Cô Tang, bên phải đi về trại ngựa. Hắn dừng ngựa, chần chờ một lát rồi mang theo tùy tùng rẽ sang hướng bên phải.

……

Mộ Phù Lan ngồi ở trong phòng, tận dụng chút ánh sáng ban ngày cuối cùng để nhìn chiếc rương để ở góc phòng, mới mấy ngày trước, Tạ Trường Canh đã phái quản sự đưa rương đồ tới nơi này.

Ánh sáng trong phòng dần dần tối xuống. Lại một ngày sắp trôi qua.

Nàng nhìn ra bên ngoài.

Sau khi Tạ Trường Canh rời đi ngày hôm đó, mấy ngày nay Hi Nhi cứ học bài xong thì sẽ đòi đi cưỡi ngựa. Mộ Phù Lan ban đầu lo lắng có nguy hiểm, cho nên vẫn luôn ở bên cạnh quan sát, nhưng hai ngày nay nàng thấy cậu cưỡi ngựa rất tốt, con ngựa con cũng rất ngoan nghe lời, cũng không đạp móng, hơn nữa còn có hai tên thị vệ bảo vệ cậu, cho nên nàng cũng yên tâm.

Vài ngày trước, vào thời điểm này, hộ vệ đã đưa Hi Nhi trở về, hôm nay không biết vì lý do gì mà đến giờ mà cậu vẫn chưa trở về. Nàng đứng dậy bước ra ngoài, nhưng ngay khi nàng vừa rời khỏi nội thất thì đột nhiên bị một đôi tay ôm chặt lấy. Nàng nhắm mắt lại, từ từ quay lại và bắt gặp ánh mắt tươi cười của một người đàn ông.

– Ngài tới khi nào thế? – Nàng hỏi.

Hắn không trả lời, chỉ cúi xuống hôn lên gò má và cần cổ của nàng.

Mộ Phù Lan ngoảnh mặt đi.

– Thiếp phải ra ngoài xem Hi Nhi, đến giờ này còn chưa thấy con về. – Nàng nói.

Tạ Trường Canh ôm nàng càng chặt hơn, nói nhỏ:

– Ta vừa gặp nó xong. Ta đã phái người đưa nó đi ăn cơm trước rồi.

Nói xong, hắn bế nàng lên đưa vào nội thất đặt nằm trên giường, tháo thanh kiếm bên hông xuống đặt lên trên bàn, kế đó phủ người xuống, nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp đang nằm trên gối bên trong ánh chiều hôm, mu bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn gò má nàng.

– Thời tiết lạnh, ta bảo quản sự mang mấy thứ đến chỗ nàng bên này rồi, sao nàng lại không dùng?

Mộ Phù Lan nói:

– Ngài tới đúng lúc lắm, tấm lòng ngài thiếp xin nhận, nhưng đồ thì ngài mang về đi, thiếp không cần dùng đến đâu.

Tạ Trường Canh nhìn vào mắt nàng một lát, thấp giọng nói:

– Mộ thị, ta biết nàng bị thiệt thòi nhiều. Nàng ở lại đây thêm một thời gian, ta sẽ từ từ khuyên mẫu thân trở về quê nhà.

Mộ Phù Lan mỉm cười:

– Vâng.

Hắn chần chừ:

– Mộ thị, có chuyện này ta muốn nói với nàng một tiếng.

Hắn ngập ngừng không nói nên lời, dường như tâm sự nặng nề.

Mộ Phù Lan không nói gì, vẫn mỉm cười nhìn hắn.

– Có lẽ ta sẽ nạp Thích thị. – Cuối cùng hắn nói.

– Đây không phải là mong muốn của ta. Ta rất khó xử, mong nàng thông cảm cho ta. – Hắn lại nói thêm.

Mộ Phù Lan nhìn chăm chú vào khuôn mặt người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn này. Ở kiếp trước, người bên gối này của nàng cũng đã từng đề cập với nàng một chuyện tương tự.

Trong lòng nàng lạnh lùng nghĩ, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, nói:

– Tối nay nếu ngài muốn ở lại thì để thiếp bảo người hầu đi nấu cơm cho ngài.

Nàng đẩy hắn ra khỏi người mình, ngồi dậy và chỉnh lại mái tóc đã bị hắn làm rối tung. Tạ Trường Canh nằm ngửa trên gối nhìn theo nàng.

Mộ Phù Lan chỉnh lại tóc rồi trèo xuống giường, nhưng người đàn ông phía sau đã túm lấy cổ tay nàng. Nàng đổ vào ngực hắn.

– Nàng đang giận?  – Hắn quan sát nàng.

– Kể cả ta có cưới Thích thị thì sau này cũng sẽ để cô ta ở quê nhà hầu hạ mẫu thân, như vậy cũng không ảnh hưởng gì đến nàng. – Hắn nói.

Mộ Phù Lan nói:

– Ngài có thể làm bất cứ điều gì thuận tiện cho ngài, cũng không cần phải nói với thiếp làm gì.

– Nếu đã thế, sao đồ đã đưa tới mà nàng lại không cần?

Mộ Phù Lan thở dài.

– Được rồi được rồi, là thiếp sai rồi, đã phụ lòng tốt của ngài. Vậy thiếp sẽ dùng, được chưa?

Nàng tránh khỏi tay hắn bò xuống khỏi người hắn đi xuống giường, định đi đến góc phòng để mở chiếc rương đồ quý được giao cho mình nhưng vẫn chưa mở, lại bị người đàn ông kia kéo lại và vây ở trên giường.

Màn giường rơi xuống, chân giường dần dần phát ra tiếng kẽo kẹt nhỏ.

Người đàn ông thở hổn hển và đẩy mạnh vào nàng.

Ngày đã lấy đi những tia sáng cuối cùng của nó. Chiều hôm buông xuống, bao phủ khắp nơi. Trong tấm rèm giường tối tăm, Mộ Phù Lan nằm dưới người đàn ông, giống như một chiếc thuyền nhỏ không có gì để dựa vào. Nàng nhắm mắt lại, suy nghĩ trôi dạt. Nàng nhớ lại thời điểm nhiều năm trước khi nàng vẫn còn là một thiếu nữ, ngày hôm đó, dưới tán cây bách già cỗi của Quân Sơn, nàng đã gặp một chàng thanh niên mặc đồ xanh. Hắn đã giúp nàng giải cứu chú chim và nở nụ cười rạng rỡ nhất mà nàng từng thấy.

Hắn từ con đường đá giữa núi mà đến và cũng từ con đường đá dọc núi mà đi, từ đó không bao giờ quay lại nữa.

Chỉ cần một cái nhìn sai, cả cuộc đời nàng sẽ tan thành mây khói.

Tạ Trường Canh chạm vào mặt nàng, cảm thấy vừa ướt vừa lạnh. Sự ẩm ướt và lạnh lẽo cứ lặng lẽ chảy ra khỏi đôi mắt nhắm nghiền của nàng, chảy xuống má, vào tóc và làm ướt chiếc gối bên dưới mái tóc nàng.

Hắn từ từ dừng lại, nằm lên người nàng, mồ hôi nóng hổi ​​trong suốt chảy ra từ lỗ chân lông nở rộng trên tấm lưng khỏe mạnh của hắn.

Hắn cắn răng, trầm thấp nói:

– Vì sao nàng không chịu thông cảm cho sự khó xử của ta?

Mộ Phù Lan đáp:

– Vì sao thiếp phải thông cảm cho sự khó xử của ngài? Chỉ có ngài khó xử thôi sao? Thiếp thông cảm cho ngài, vậy ai thông cảm cho thiếp?

Tạ Trường Canh từ từ ngẩng cổ lên, nhìn chăm chú vào khuôn mặt của người phụ nữ nằm trên gối bên dưới. Mưa rơi trên hoa lê, làm cho chúng trở nên quyến rũ và xinh đẹp. Nàng từ từ mở mắt và nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo.

Tạ Trường Canh rời khỏi thân thể nàng, xuống giường và tự mặc quần áo vào.

– Nàng đừng có được nước lấn tới. So với mẫu thân ta, nàng có là cái gì? – Hắn nói.

Hắn bước đến bàn cầm lấy thanh kiếm, khi quay người định rời đi, ánh mắt hắn dừng lại ở chiếc rương đồ quý. Thân hình hắn cứng lại trong chốc lát, ánh mắt khẽ giật, đột nhiên rút kiếm chém xuống. Chiếc rương vỡ làm đôi, chiếc áo khoác lông và bảo trướng gãy lìa. Những thứ còn lại của chiếc rương tràn ra ngoài, những viên minh châu rơi xuống đất.

Hắn bước qua những viên minh châu trên mặt đất, bước đi rất nhanh, khi mở cửa ra, hắn thấy một bóng người nhỏ bé đứng ở cửa, ngẩng đầu nhìn hắn vẫn cầm kiếm của mình.

Ánh mắt Hi Nhi đầy vẻ hoang mang khó hiểu và bất an.

Cậu ngập ngừng, lí nhí hỏi:

– Tạ đại nhân, thúc làm sao vậy ạ?

Tạ Trường Canh tra thanh kiếm vào vỏ, đưa tay ra xoa đầu cậu bé rồi đi qua người cậu.

Đêm khuya, hắn về tới phủ Tiết độ sứ, chờ hắn lại là một tin tức vừa mới gửi tới.

Dân bản xứ Hà Mã Cốc bị người ta tập kích, bởi vì đối phương giả trang thành thủ hạ của hắn, dân bản xứ không chút đề phòng mà dẫn tới thương vong thê thảm, không chỉ thế, lão thủ lĩnh cũng bị trúng tên độc.

Dân bản xứ nhận định là hắn đến trả thù và ép họ di dời, họ đang triệu tập nhân mã thề phải báo thù.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.