Ngọc Trợ sai người đem áo đi. Sắc trời đã gần tối, mấy canh giờ vừa qua, Lâm Lang chỉ ăn tạm mấy cái bánh bột, bây giờ xong việc rồi mới cảm thấy đói bụng. Ngọc Trợ nói: “Giờ chẳng có ai, điểm tâm cũng không có, ta đi bảo bọn họ nấu cho con chút đồ ăn.”
Nàng vội nói: “Không phiền cô cô ạ, dù gì bây giờ chân con cũng tê cứng cả rồi, muốn đi đi lại lại một lút, tiện qua nhà bếp xem có sẵn gì ăn không.”
Vì là ngự doanh hoàng tại[1] khi đi săn bên ngoài nên quy tắt có phần lơi lỏng, Ngọc Trợ bèn đáp: “vậy đi, con đến đó ăn cho nóng cũng tốt.”
[1] Chỗ ở tạm của Hoàng đế khi xuất cung.
Ai ngờ khi nàng đến nhà bếp thì trời cũng đã tối, trong bếp chỉ còn vài cái bánh bột. Nàng cầm lấy vài cái đi ra ngoài, ngẩng lên thấy bầu trời đang tỏa ráng chiều, màu xanh lam của bầu trời trong suốt như thủy tinh. Từng ngôi sao dần xuất hiện. Nàng tham lam ngắm cảnh ráng chiều, chân men theo con đường đi đến bờ sông. Hoàng hôn bao phủ tứ phía, mặt sóng lóng lánh. Trong gió đêm đậm mùi hương thanh khiết của cỏ xanh và lá cây, ánh trăng bàng bạc chiếu xuống mặt đất như phủ lên bốn bề một lớp lụa mỏng.
Nàng ăn xong bánh bột rồi đi đến bờ sông, rửa tay. Vừa vốc nước lên thì không ngờ chiếc dắt đai trện lưng rớt xuống, nháy mắt đã trôi theo dòng nước. Khăn rất nhẹ nên bị nước cuốn đi mất. Nàng chẳng kịp nghĩ gì nhiều, một chân đã lội
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tich-mich/546366/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.