Bầu trời thật xanh trong, gió thổi qua mang theo hơi thở của mùa thu. Đèn đỏ, xe dừng lại, cửa kính xe hé mở, anh nheo mắt lại nhìn ra bên ngoài ánh nắng, trong cửa hàng Mc Donalds bên đường có mấy nữ sinh đang cười đùa ríu ra ríu rít. Anh thoáng giật mình khi nhìn thấy một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, đôi mắt xinh đẹp giấu sau cặp mắt kính, không hề trang điểm, chỉ trong suốt đơn thuần mà vô cùng đẹp đẽ, ánh mặt trời như chiếu vào tận lòng anh.
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang sự hoảng hốt trong nháy mắt, anh thu hồi ánh mắt bật điện thoại.
“Alo, xin chào!” Anh không nhìn số điện thoại đã mở máy, giọng điệu lịch sự mà khách khí.
“Có nhớ em không?” Đan Hiểu Uyển hơi nghịch ngợm hỏi, trong thanh âm có điểm nhảy nhót.
“Ừ, mẹ có khá hơn chút nào không?” Anh không trả lời trực tiếp.
“Không cần lo lắng đâu, mẹ chỉ ho khan thôi, nhưng mà nhớ anh lắm. Em bảo rằng anh đính hôn xong đã đi công tác ở Malaysia nên cũng chưa có thời gian nghỉ ngơi…” Nghĩ ngợi gì lại nói tiếp, “Thành công vụ H&G này, mọi người ở Bắc Kinh mấy ngày nay đều trầm trồ khen ngợi anh chẳng khác gì thần thánh.” Cô biết anh chịu áp lực lớn, mà bản tính anh cũng kiêu ngạo, mỗi ngày đều phải đối mặt với bao nhiêu lời ra tiếng vào, cô đau lòng nhưng lại hữu tâm vô lực, dù sao thanh danh được người khác đem cho chỉ là hư ảo, chỉ có dựa vào thực lực của chính mình mới có thể khẳng định được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tich-y-keo-dai/2077648/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.