Đế của đôi giày vải đen rất dày, mũi giày cùng thân giày được thêu những hoa văn vàng đơn giản mà đẹp mắt.
Tiếp lên trên, là một cái áo choàng màu đen ánh đỏ sậm. Trên áo choàng cũng đồng dạng thêu hoa văn vàng, là long phượng đồ đằng nhìn có chút trừu tượng. Ngay sau đó, Triệu Mạn nhìn thấy một đôi bàn tay.
Đôi tay này, gầy gò, trắng nhợt, không có nửa điểm khí tức của người sống...............
Chính là đôi tay này, tối hôm qua đã đụng vào cánh tay cô.........
Triệu Mạn chỉ cảm thấy da đầu tê dại, sợ hãi mà nhanh chóng nhắm mắt lại, cũng không dám nhìn tiếp nữa. Đúng lúc này cô nghe được giọng nói quen thuộc làm yên ổn lòng người.
"Triệu Mạn, đừng sợ, mở mắt ra, nhanh lên."
Là giọng nói của bao lão bản! Vì vậy Triệu Mạn lấy hết dũng khí mở mắt ra.
Đập vào mắt không còn là đôi tay lạnh như băng kia, cũng không phải là áo choàng làm người khác có cảm giác e ngại, mà là đôi mắt sáng ngời cùng gương mặt tuấn tú của tiểu bao lão bản.
Đôi mắt của Triệu Mạn lập tức đỏ lên, vội vàng cầm lấy ly trà uống một ngụm, thở ra một hơi thật dài, lúc này mới nghẹn ngào mà nói: "Tôi nhìn thấy..........."
Cô đem những gì mình thấy nói hết ra, sau đó còn có chút áy náy mà nói: "Xin lỗi, tôi quá sợ hãi, chỉ thấy đến chỗ đôi tay của hắn, tiếp đó không dám nhìn thêm gì nữa........"
Mộc Tử Dịch đưa tay vỗ vỗ cô để an ủi, không ngờ nửa đường lại thấy tay mình bị kéo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tiem-banh-bao-am-duong/1326117/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.