Editor: Thienyetkomanhme
Chu Linh không phải quá thích ăn dấm, ăn mỗi thịt cua liền cảm thấy rất ngon rồi, ông Ngô lại rất thích dấm, mỗi một miếng, đều phải đem thịt cua tuyết trắng lăn một vòng trong đĩa dấm.
Còn Nguyễn Miên Man cùng Tư Cảnh Lâm, khẩu vị bọn họ khá giống nhau, có chấm dấm cua hay không đều được.
Khi ăn cua, mọi người bất tri bất giác an tĩnh lại, trừ bỏ mèo béo phía dưới gầm bàn bị thèm đến đâm linh tinh, trong tiệm cơ hồ không có thanh âm quá lớn.
Bất quá, rất nhanh, mèo béo cũng bị Nguyễn Miên Man dùng một miếng thịt chân cua trấn an lại, an tĩnh mà quỳ rạp trên mặt đất ăn thịt, ăn ngon đến đôi mắt đều nheo lại.
Cua tuy ngon, lại bởi vì tính hàn mà không thể ăn nhiều, mỗi người ăn hai ba con xong, mọi người đều khắc chế thu tay lại.
"Một ngụm con cua một ngụm rượu, thật là tuyêt!" Ông Ngô nhấm nháp dư vị trong miệng, vỗ chân cảm thán.
Chu Linh cũng nhịn không được nói: "Con cua ăn ngon thật."
"Nếu thích chúng ta lại ăn thêm hai ngày." Nguyễn Miên Man đem vỏ cua trong tầm tay xếp lại gần như hình dáng ban đầu, nói.
"Cô chủ em thật biết cách ăn, không giống chị, ăn đến độ không còn hình dạng gì." Chu Linh nhìn đến động tác của Nguyễn Miên Man, nhìn lại vỏ cua trước mặt bị mình cắn nát, có chút xấu hổ.
"Ăn vào trong bụng đều giống nhau, có quan hệ gì đâu." Nguyễn Miên Man nói xong, nhắc nhở nói, "Chị uống chút rượu vàng làm ấm dạ dày."
"Được."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tiem-com-chien-hanh-phuc/1470462/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.