Sáng sớm, Thẩm Thiều Quang ôm chăn ngồi trên giường, xốc màn lên xem cửa sổ, trắng xóa, hơi lạnh phả vào, trận tuyết này lớn đấy nhỉ?
Trên hành lang ngoài cửa loáng thoáng có tiếng nói chuyện: “Cô nương đã dậy chưa? Hôm nay nhà bếp làm hoành thánh canh gà, đã gói xong rồi, nếu cô nương dậy rồi thì để nấu đưa tới.”
A Viên: “Đợi lát nữa đi, cô nương vẫn còn đang ngủ.”
Thẩm Thiều Quang ở trong phòng cao giọng lên tiếng: “Dậy rồi.”
A Viên vén rèm nỉ lên, mang theo hơi lạnh vào phòng, Minh Nô cũng theo phía sau nàng ta.
A Viên vừa giúp Thẩm Thiều Quang móc màn lên, thu lại bình phong thì Minh Nô đã nhảy vọt lên trên chăn của Thẩm Thiều Quang. Thẩm Thiều Quang chê nó: “Này này, trên người ngươi có bẩn không mà đòi lăn trên chăn của ta hả?”
Minh Nô dùng đầu cọ cọ Thẩm Thiều Quang, lại liếm tay nàng, ưỡn người lên lộ ra cái bụng.
Thẩm Thiều Quang bất đắc dĩ, không phải ngươi là một con mèo lạnh lùng kiêu ngạo sao? Sao mà tiết tháo của mèo cũng vứt đi đâu rồi? Lại vừa sờ mặt mũi xoa cằm nó vừa nghĩ, nếu cái người nào đó có tên liên quan tới tên ngươi cũng biết làm nũng thế này thì ta đã vứt vũ khí đầu hàng lâu rồi.
Thẩm Thiều Quang dứt khoát vùi đầu vào bụng nó, hít một hơi, được, không có mùi nước bùn, sạch sẽ khô ráo, xem ra còn chưa kịp ra tuyết lăn lộn.
“Nó ngoan lắm, chỉ ngồi dưới hành lang ngắm cảnh một hồi, sau đó quay về phòng khách, nhảy lên sạp, nằm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tiem-com-nho-thanh-truong-an/1757823/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.