Mồng hai, Thẩm Thiều Quang tới am Quang Minh ngồi nói chuyện với Viên Giác sư thái cả một buổi.
“Bánh Kinh” của Viên Giác sư thái đã hoàn thành sơ bộ, trong đó miêu tả đủ các loại bánh canh, bánh nướng áp chảo, bánh hấp, bánh nướng, có bánh trắng từ tim bò của các nhà quyền quý trong kinh thành, có bánh nhụy từ hoa đào trong các quán rượu nhỏ ở Giang Nam, cũng có bánh nướng vừng nặng chừng mười cân của một người đàn ông để râu quai nón bày bán bên cạnh Dương Quan.
Lão sư thái không chỉ nói về các loại bánh mà còn nói về người, về cảnh, kể lại những năm tháng rực rỡ một đi không trở lại, Thẩm Thiều Quang đọc mà có thể nhìn ra được sự phồn hoa hưng thịnh của thời Đại Đường.
Bây giờ Thẩm Thiều Quang cũng chẳng nịnh nọt nữa, chỉ khẽ cảm khái: “Thật là tốt, thật là tốt…”
Viên Giác sư thái nhìn nàng, chậm rãi nở nụ cười.
Ngày mồng ba, Thẩm Thiều Quang cũng theo lệ đi một vòng các nhà hàng xóm, nói vài câu chúc tết, tặng chút lễ mọn, ăn kẹo nhà người ta.
Cầu gia phường đậu phụ nhất quyết lôi kéo Thẩm Thiều Quang ở lại ăn cơm bằng được. Nương tử Cầu gia dùng nấm rừng hầm với gà mái, không bỏ nhiều gia vị, cũng không kĩ càng tinh tế như Thẩm Thiều Quang, một tô đựng thịt đang bốc hơi nghi ngút, nước dùng thì đặc sánh. Lại chuẩn bị thêm một ít đậu phụ chiên, thịt dê hấp.
Ông cụ Cầu gia liên tục mời mọc: “Cô nương nếm thử món gà này xem”, “Cô nương nếm thử
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tiem-com-nho-thanh-truong-an/1757855/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.