Thẩm Thiều Quang tiếp tục mở rộng chủng loại đồ ăn trong tiệm.
Mua xong cá nheo, hai ngày sau đó, không ngờ lại gặp được người bán cá kia, Thẩm Thiều Quang vội vàng tới hỏi thăm.
Người bán cá kia sống ở ngoại thành, bây giờ đã qua vụ thu hoạch, có thời gian rảnh thì thỉnh thoảng tới bờ sông câu cá thả lưới. Nếu thả lưới được nhiều thì sẽ bỏ trong chum, sáng hôm sau đưa vào thành bán kiếm chút tiền.
Thẩm Thiều Quang lại hỏi: “Mỗi lần có thể thả được bao nhiêu?”
Người kia cười đáp: “Cô nương hỏi câu này là không hiểu nghề của bọn ta rồi, cái này sao có thể nói chính xác được? Cá to dài hơn một thước thì đôi khi được vài ba con, đôi khi lại được sáu bảy con, lớn chừng bàn tay thì nhiều hơn một chút, nhưng đôi khi lại chỉ được vài con cá con con.” Lại nói chủ yếu là thu được cá mè, cá chép, cá diếc.
Thẩm Thiều Quang cười hỏi: “Nói thế nghĩa là hai con cá nheo hôm trước là ta gặp may?”
Đại thúc bán cá cũng cười: “Đúng là gặp may. Thả lưới không được mấy con cá nheo, loài này rất gian xảo, huống hồ là cá nheo lớn như vậy.”
Thẩm Thiều Quang bàn bạc với người bán cá để mỗi lần có cá hắn sẽ đưa thẳng tới tiệm của nàng, không quản lớn nhỏ, chỉ cần còn tươi là được.
Không cần phải rao bán, đương nhiên là người bán cá bằng lòng ngay, vội vàng đồng ý.
Mỗi lần cá lớn bé khác nhau, chủng loại cũng không giống nhau, đương nhiên cách làm sẽ phải khác nhau,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tiem-com-nho-thanh-truong-an/1757894/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.