Thiệu Kiệt lại tới quán rượu Thẩm Ký ở phường Sùng Hiền.
Thẩm Thiều Quang cười đón tiếp hắn: “Thiệu lang quân tới rồi đấy à, người thương nhân buôn đồ muối mà ngươi giới thiệu mới đưa mấy hũ cua ướp đường Thương Châu tới, có muốn chưng vài con lên nếm thử không?”
Thiệu Kiệt nghĩ ngợi một chút, cuối cùng xua tay: “Thôi, không ăn đâu. Từ sau khi hợp tác mở quán rượu với cô nương, thắt lưng ta đã to ra mấy tấc rồi. Trước kia mẫu thân cứ chê ta gầy, bây giờ cũng nói thế này là được rồi, thế này là vừa khéo. Ta chỉ sợ là cứ đà này mập tiếp thì không cưới được nương tử.”
Thẩm Thiều Quang cẩn thận ngắm nghía Thiệu Kiệt, hình như là đã hơi mập hơn một chút, nhưng cũng đâu có mập quá. Thẩm mỹ của người thời này đối với nam tử bị ảnh hưởng bởi quan niệm từ thời Ngụy Tấn, các mỹ nam tử thì để ý dáng dấp, muốn cao ráo mảnh mai; những người còn lại thì áp dụng một tiêu chuẩn khác – cao lớn vạm vỡ, khôi ngô cường tráng. Thiệu Kiệt không thuộc nhóm trước, theo tiêu chuẩn của nhóm sau thì dáng người như bây giờ có thể xem như là vừa khéo.
Thẩm Thiều Quang an ủi hắn: “Thiệu lang quân còn lâu mới được thắt lưng mười vi*, không sao cả, không sao cả.”
* Mười vi xấp xỉ bằng một mét, dùng để hình dung sự thô, to.
Thiệu Kiệt nghiêng đầu, xỏ lại nàng: “Mỗ có một chuyện muốn thỉnh giáo, Lâm lang quân ăn cơm Thẩm Ký còn lâu hơn cả ta, cớ sao lại không thấy mập?”
Đấu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tiem-com-nho-thanh-truong-an/202196/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.