Triển Linh tuy không phải là người dễ e lệ nhưng nghe Nhị cẩu tử tung hứng mình, nàng chịu không nỗi liền vội tìm cớ cùng Tịch Đồng và Triển Hạc tránh đi.
Thấy vậy Tịch Đồng cười trêu nàng “Chạy cái gì, người ta đang khen muội mà.”
Triển Linh tức giận trừng chàng “Huynh có phải là chiến hữu cùng ta hay không? Nếu cứ vậy, có tin ta bãi công không.”
Dừng một chút nàng cường điệu hơn “Là bãi công vĩnh viễn, bột ngũ cốc, thịt khô, mì trộn, lạp xưởng, bánh mật kẹp đường… đều không có!”
Lời còn chưa dứt, Tịch Đồng kề gương mặt soái ca trước mặt nàng, nghiêm túc nói “Chúng ta là người công ngôn liêm chính, không thể để những viên đạn bọc đường khiến thần trí u mê được!”
Triển Linh cười khúc khích nâng cằm, đắc ý đưa ngón tay móc ngéo với chàng “Đi, cùng đi nhồi bột thôi!”
Triển Hạc nghe muốn đi phòng bếp liền cực kỳ vui vẻ, nhảy nhót đi theo phía sau, nhìn cu cậu chẳng khác nào trái bóng cao su mềm mại.
Hải, hài tử còn bé còn có thể cưng nựng, bằng không lớn rồi… Không dễ khi dễ nó đâu!
Phương bắc món chính là làm từ bột, ngày thường ăn nhiều nhất đó chính là bánh trái, bánh bao cùng mì sợi, bây giờ muốn ăn tết thì món ăn này nấu càng long trọng hơn.
Triển Linh cùng Tịch Đồng cũng là người phương bắc, dòng máu gia truyền ăn sâu tận xương tủy nên những món như mì phở, bánh bao, bánh trái là không thể thiếu.
Bánh trái chưng là chọn trái lớn, căng mọng đẹp mắt, một phần tỏ lòng tôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tiem-com-nho/2124327/chuong-30-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.