Triển Hạc vốn thần hồn nát thần tính trông gà hoá cuốc, vừa nghe đến chữ “Đi”, cả người đều căng thẳng, lập tức đỏ vành mắt, lớn tiếng nói “Tỷ tỷ, không đi! Hạc Nhi không đi!”
Triển Linh vội vàng ôm chặt bé an ủi “Không đi, không đi, không ai đưa Hạc Nhi đi cả.”
Rốt cuộc Triển Hạc rớt hai giọt nước mắt, càng ôm chặt hơn nữa.
Thấy tình cảnh này, Trương Viễn cùng Triệu Qua tuy có chút nghi hoặc, không rõ là chuyện gì nhưng minh bạch lần này cũng không thỉnh người được.
“Thật ngại quá,” Triển Linh cười nói “Tuy ta không đi được, nhưng ta nghĩ lão sư của ta sẽ không chối từ.”
Lời nàng chưa dứt, Tịch Đồng cùng Trương Viễn nhìn nhau, song hai bên đều im lặng không phản ứng gì.
Cảm ơn, không dám nghĩ đâu!
Trương Viễn tươi cười có chút gian nan “Cái này, không được tốt lắm?”
“Có cái gì không tốt chứ?” Triển Linh cười nói “Trần đại nhân là quan tốt có lòng vì nước vì dân, chúng ta là bá tánh tất nhiên phải xuất một ít lực, đúng không?”
Hai chữ cuối cùng là nàng nói với Tịch Đồng.
Gân xanh thái dương Tịch Đồng nhảy hai cái, lại không biết nghĩ đến cái gì bỗng nhiên ôn hòa cười nói “Đúng đúng.”
Trương Viễn “…!”
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Sự khác thường tất nhiên có trá!
“Chuyện này vội, ta nguyện ý giúp.” Tịch Đồng mỉm cười nói, phá lệ đem chữ “Giúp” nhấn thật mạnh một chút.
Sắc mặc Trương Viễn có chút hôi bại. Hắn không nghĩ thiếu những ân tình thế này đâu!
Không ai biết, chuyện thỉnh người họa mấy bức chân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tiem-com-nho/2124344/chuong-42-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.