Lúc cả nhà Weasley rời giường đã thấy Roseline đang giúp bà Weasley chuẩn bị bữa sáng.
Cô mang tạp dề, bên trong là áo lông màu trắng gạo và váy đen lông cừu. Tóc được tết thành bím kiểu xương cá, dùng ruy-băng buộc lại thành nơ con bướm.
Bữa sáng có bánh waffle và thịt hun khói, bắp cải tím nướng giòn cắt mỏng.
Thấy George xuống, không ngờ Roseline lại cười dịu dàng với anh: “Dậy rồi à.”
George sợ tới mức dụi mắt, wow! Không phải mình nằm mơ đó chứ!
Đây là lần đầu tiên anh thấy cô mặc thứ gì đó không phải màu đen, khí chất từ trên xuống dưới cũng thay đổi như thành một Roseline khác vậy.
“Bảy giờ Roseline đã dậy rồi, con thì sao?” Molly chỉ dạy dỗ ngoài miệng thế thôi, chứ trên mặt không hề lộ chút dáng vẻ không vui nào, “Mau ăn sáng đi.”
Tranh thủ lúc mẹ quay lại bếp, George nhìn Roseline bưng cà phê tới cho mình, nhỏ giọng hỏi: “Lần này cô diễn trọn vẹn nhỉ.”
Nụ cười và biểu cảm trên mặt cô vẫn không đổi, hiền hòa trả lời anh: “Qúa khen quá khen.”
“Đêm qua Ron hỏi tôi gài bác sĩ của mình vào tay bằng cách nào, cô đoán xem tôi trả lời nó cái gì?” George hào hứng dạt dào chia sẻ với Roseline.
“Anh đút tình dược cho tôi.” Roseline trả lời.
“Ô là la!” Trò đùa của anh không thành, “Sao cô hiểu tôi rõ thế.”
Roseline quay đầu cho anh một nụ cười giả tạo.
“Có điều nếu quan hệ của cô với Fleur tốt thế, sao chưa thấy cô tới Hogwarts? Theo lý thì năm đó cô nhất định là học sinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tiem-gion-va-st-mungo/118166/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.