“Bác sĩ Su! Bác sĩ Su!”
Roseline đạp lên gió rét mùa thu bước vào, áo choàng nỉ màu đen còn mang theo khí lạnh bên ngoài.
Vừa bước vào lầu năm đã nghe tiếng la của Natalie, có sự bối rối vội vàng trước nay chưa từng có.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Trong lòng cô hoảng hốt, vội vàng cởi nút thắt bằng đồng thau, vắt áo choàng lên giá áo cạnh cửa rồi xông vào.
“Sao vậy? Em bị thương à? Natalie?”
“Không! Không phải em, bác sĩ Su, đúng là chị không nên rời khỏi phút nào.” Lúc quýnh quáng Natalie nói rất nhiều, “Chị chỉ đi ly cà phê, George – ý em là Weasley, George Weasley đã tự tiễn mình đến St.Mungo!”
…Không lẽ người này có thù oán với cô à!
“Bây giờ anh ta thế nào.” Roseline tăng tốc bước chân.
“Anh ấy đnag hôn mê, tôi không biết sao lại thế, nhưng nhân viên cửa hàng của anh ấy nói anh ấy đội một sản phẩm mới thử nghiệm lên đầu, sau đó hôn mê té đập đầu…”
“Sao anh ta lại…” Chờ những lời này thốt ra, Roseline mới ý thức được mình nói hớ rồi, “Không sao, em nói tiếp đi.”
“Xương gãy của anh ấy đã được trị, chỉ là bùa tỉnh táo cũng vô dụng.” Natalie đuổi theo cô, “Loại nào cũng vô dụng, bà Pierre cũng thử rồi – em nghi là trong sản phẩm mới thử nghiệm của anh ấy có bùa chú gây hôn mê.”
“Anh ta làm bậy rồi!” Lúc Roseline đẩy cửa ra, khó có khi hạ giọng, giọng nói hơi vội vàng trách móc, “Sao cứ giày vò mãi thế?”
George nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt.
Miệng vết thương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tiem-gion-va-st-mungo/118174/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.