Editor: mèomỡ
(http://bjchjpxjnh.wordpress.com)
Vẫn là quần áo màu đen, vẫn là người dịu dàng như trước, giờ phút này Vân Nhai chỉ nhìn chưởng quầy Ly khe khẽ thở dài.
Thiên Khê bỗng nhiên thấy cứu binh, trong lòng vô cùng vui vẻ, lắc mình đến bên Vân Nhai vỗ vỗ vai hắn:“Vân Nhai, đến đúng lúc lắm!”
Vân Nhai gật đầu:“Đúng vậy, thật đúng lúc.”
Thiên Khê biết trong lòng Vân Nhai vẫn còn sót lại tình cảm nào đó với Ly Du Dao, hơi nhíu mày:“Nếu ngươi không muốn ta giết Ly Du Dao thì giữ chân bọn họ, đừng để cho bọn họ cản trở ta bắt hậu nhân của Nữ Oa.”
Vân Nhai lại gật đầu một cái:“Được.”
Thiên Khê nở nụ cười một tiếng, bóng trắng chợt lóe qua rồi không thấy người đâu nữa.
Bạch Nham một tay túm Tòng Tố, nhìn Vân Nhai, một bên hỏi chưởng quầy Ly:“Làm sao bây giờ?”
Chưởng quầy Ly không đáp, trái lại hỏi:“Chàng đến núi Vân Đài điều tra được cái gì?”
Bạch Nham trầm giọng nói:“Mười năm qua, đệ tử Minh Dục sủng ái nhất là Thành Đàm, cũng chính là Vân Nhai, mà hắn rất ít xuống núi, thậm chí rất ít gặp người, luôn ở trong kinh thư các núi Vân Đài nghiên cứu đạo sĩ.”
Chưởng quầy Ly nhìn Vân Nhai, nói với Bạch Nham một câu:“Ta muốn đánh cược một phen.”
“Ừ.” Bạch Nham cũng đang nhìn Vân Nhai, gật đầu đáp ứng chưởng quầy Ly.
Chưởng quầy Ly mỉm cười, Bạch Nham quả nhiên là người hiểu nàng nhất.
Tòng Tố nhìn không hiểu cũng nghe không hiểu rốt cuộc Bạch Nham và chưởng quầy Ly đang nói cái gì, cầm Kính Côn Luân trong tay cũng không biết có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tiem-quan-tai-pho-tay/304730/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.