Giọng Lâm Đông quá nhỏ, "Đại ca ca" không nghe thấy, vẫn cùng những người bạn nhỏ khác chạy chơi đùa như trước, Lâm Đông bị đả kích, bé đứng tại chỗ mờ mịt nhìn những người bạn nhỏ vui sướng chơi đùa, đã có lần thứ nhất, lần thứ hai cũng không còn khó như vậy, bé do dự chốc lát, lại một lần nữa tới gần "Đại ca ca", gọi: "Đại ca ca, đại ca ca."
Những người bạn nhỏ la hét không ngừng, "Đại ca ca" vẫn không nghe thấy.
Lâm Đông đuổi tới gọi: "Đại ca ca, đại ca ca."
Rốt cuộc "Đại ca ca" cũng dừng lại, kỳ thực thằng bé cũng không lớn, khoảng bảy, tám tuổi, tuy rằng mặt có chút bụ bẫm, thế nhưng đã có thể nhìn ra được, lớn lên cũng đẹp trai, ngày sau nhất định là một soái ca, nó cao hơn Lâm Đông rất nhiều, giờ khắc này hơi cúi đầu nhìn Lâm Đông hỏi: "Em nhỏ, em gọi anh hả?"
Lâm Đông gật đầu: "Dạ."
"Đại ca ca" đầy nghi hoặc: "Em gọi anh làm gì?"
Lâm Đông sốt sắng nên tay nhỏ vặn quần áo, nói lắp: "Đại ca ca, em cũng muốn chơi trò chơi, cho em, cho em chơi cùng được không ạ?"
"Đại ca ca" chưa từng thấy Lâm Đông, kinh ngạc hỏi: "Em là ai vậy?"
Lâm Đông tranh thủ thời gian tự tiến cử: "Em là Lâm Đông."
"Lâm Đông là ai? Con cái nhà ai thế?"
Lâm Đông suy nghĩ một chút, trả lời: "Em là đứa nhỏ nhà cô em."
"Cô em là ai? Anh không biết."
"Cô nó là mẹ em." Hạ Tiểu Xuyên đột nhiên chạy tới, nói: "Hưng Hà, Lâm Đông là em trai em,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tiem-tap-hoa-cua-nhoc-con/1559029/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.