Diêu Như Ý theo sau cún mẹ đi lên phía trước, sau lưng là một ổ mèo con chó con cũng lảo đảo chạy theo, mắt nhìn quanh đầy hoang mang, trong lòng vừa gấp vừa hối hận.
Dù là ngày đông gió lạnh thấu da, thành Biện Kinh vẫn vô cùng náo nhiệt.
Mai là ngày Đông Chí, trên phố xá đã ngập tràn không khí lễ hội. Ống khói ở quán trà ven sông phì phì bốc hơi trắng xóa, mái hiên treo đầy cờ màu cắt thành các hoa văn cát tường. Càng đi về phía trước, dòng người càng đông, thỉnh thoảng lại có xe lừa chở than lăn qua con đường đất vàng, bánh xe để lại hai vệt đen rồi nhanh chóng bị người qua lại giẫm thành bùn nhão.
Ra khỏi con ngõ nhỏ, mùi vị cũng bắt đầu lẫn lộn. Ban đầu, cún mẹ giơ mũi ướt hít hít trong không trung, sau đó kêu “gâu” một tiếng, vẫy đuôi lao thẳng về phía cầu Kim Lương. Nhưng khi đến đầu cầu, nó lại dí mũi xuống đất ngửi tới ngửi lui, cứ loanh quanh trên cầu, như thể cũng không biết nên đi hướng nào.
Diêu Như Ý trong lòng như có chảo dầu đang sôi, khom lưng vuốt lông trên lưng cún mẹ. Sau đó đứng dậy đảo mắt quan sát bốn phía, chắc chắn a gia đã dừng lại ở chỗ này, sao lại không thấy người đâu? Nàng lại dọc đường hỏi vài người qua đường và các chủ quầy ven đường, ai cũng lắc đầu, dù sao chợ cầu người qua kẻ lại đông như trẩy hội.
Diêu Như Ý đành phải ngồi xổm xuống xoa đầu cún mẹ:
“Em không ngửi ra mùi nữa à?”
Lời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tiem-tap-hoa-nho-ben-quoc-tu-giam/2888042/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.