Tác giả viết truyện thật đáng ghét! Mùa tuyết rơi, ánh sáng và mây trời đều trở nên tĩnh lặng, âm u. Ngược lại, tuyết đọng dưới mặt đất lại phản chiếu chút ánh sáng mờ mờ như mưa khói bên hàng liễu, xuyên qua vành ô giấy dầu, chiếu đúng lên sống mũi cao thẳng của người đàn ông trước mắt. Diêu Như Ý không nhìn rõ nét mặt của hắn. Vừa rồi nàng đã lên tiếng chào, nhưng hắn lại có vẻ thất thần, không trả lời, chỉ hơi nghiêng đầu, từ quầy hàng bên cửa sổ liếc nhìn vào sân trong. Dường như bị giọng mắng đanh thép, từ ngữ phong phú của Diêu gia gia đang quở trách ba người Mạnh, Trình, Lâm thu hút mà quay sang nhìn. Thật tội cho ba người kia, lúc này đều cúi đầu đứng yên, sắp bị Diêu gia gia viện dẫn kinh điển, mắng không thở nổi, mắng đến khô héo như ba cây dưa muối. Toa thuốc mới của Trần lang trung quả là có tác dụng, từ lúc thêm mấy vị bổ khí dưỡng huyết, tuy không biết thần trí tỉnh táo được bao nhiêu, nhưng giọng Diêu gia gia thì càng lúc càng vang dội. Diêu Như Ý thu ánh mắt từ nam nhân kia trở lại. Người này thật cao. Nàng ngẩng đầu, lại lần nữa nhìn kỹ khuôn mặt hắn. Trong ký ức của nguyên chủ không có người này, nhưng ký ức của nguyên chủ đã thiếu sót quá nhiều, cũng không thể dựa vào. Hắn khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, tóc đen dày, chải chuốt
Chiếu luôn lên cặp kính đeo trên sống mũi hắn, khiến lớp pha lê đục mờ như phủ thêm một tầng sương mỏng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tiem-tap-hoa-nho-ben-quoc-tu-giam/2888046/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.